Trình Khanh cố tình tạm dừng trong chốc lát.
Thế tử nhàn nhạt nói: “Kẻ lần trước muốn chọc bổn thế tử tò mò, bây giờ cỏ trên mộ đã cao hai thước.”
Bệnh kiều nhiều biến thái, quả nhiên là sự thật!
Đây là lần thứ hai thế tử Nghiệp Vương uy hiếp nàng, Trình Khanh cười cười, hung hăng ghi vào sổ con của chính mình.
“Phủ Nghiệp Vương có tước vị được thừa kế, thanh danh bị hao tổn tuy không tốt lắm, nhưng cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng, chỉ sợ thiên tử hoài nghi phủ Nghiệp Vương dùng mấy chục vạn lượng bạc thiếu hụt kia để nuôi tư binh, thế tử có băn khoăn như vậy hay không——”
“Trình Khanh!”
Mạnh Hoài Cẩn lạnh giọng đánh gãy nàng, ngay cả sư đệ cũng không gọi, lời này của Trình Khanh rất quá mức, giống như ám chỉ phủ Nghiệp Vương có tâm làm phản.
Lòng bàn tay của Trình Khanh đều là mồ hôi.
Nếu không nói trực tiếp, thế tử Nghiệp Vương sẽ không bỏ nàng vào trong mắt.
Nói quá trực tiếp lại dễ quá giới, nắm giữ đúng mực là một môn học vấn.
Trình Khanh biết chính mình có chút chỉ vì cái trước mắt.
Nhưng nàng cũng không có biện pháp, nàng cần phải đánh cuộc một phen!
“Không sao, bổn thế tử thích người khác nói thật ra, sư đệ của ngươi nói năng không xuôi tai, ít nhất cũng không có giả tạo cảnh thái bình, đối với người thông minh, có bản lĩnh, khả năng chịu đựng của ta rất cao.”
Âm thanh hắn cũng không bén nhọn, cả người lại tỏa khí lạnh ra bên ngoài.
Trình Khanh nhớ tới nghĩa trang trong đêm khuya.
Thế tử Nghiệp Vương cho nàng cảm giác không giống người sống, ở dưới túi da mỹ lệ cất giấu lệ quỷ hút máu người…… Trình Khanh không nhịn được rùng mình một cái, thế tử Nghiệp Vương nói thích nàng, rồi lại vì lời nàng nói mà tức giận, thế tử Vương phủ thật không dễ hầu hạ!
Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng động cước, dùng thân thể của mình ngăn trở tầm mắt của thế tử Nghiệp Vương, cảm giác bức người giảm đi hơn phân nửa.
Mạnh Hoài Cẩn đang bảo vệ nàng!
Trình Khanh rất là cảm động, nàng tiến hành tự kiểm điểm, sư huynh tốt như vậy, vì mấy trăm lượng bạc đã bán đứng thật không nên.
—— ít nhất cũng nên đòi Thôi béo một ngàn lượng!
“Bổn thế tử cũng sẽ không ăn người.”
“Trình Khanh, ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể làm được đến trình độ mà ngươi nói, nhất muộn là ba tháng, ta đảm bảo phụ thân ngươi có thể xuống mồ an nghỉ!”
Không thoát tội, Trình Tri Viễn khẳng định vô pháp xuống mồ an nghỉ, đây là hứa hẹn của thế tử Nghiệp Vương.
“Trình Khanh sẽ không cô phụ tín nhiệm của thế tử, vấn đề sổ sách, ta sẽ tận lực giải quyết thay thế tử!”
Ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh và thế tử Nghiệp Vương đạt thành hiệp nghị.
Có người đốt sáng đèn lồng ở ngoài phòng, thế tử Nghiệp Vương gom lại cổ áo, đẩy cửa rời đi.
Ánh trăng mông lung, thân ảnh đối phương rất nhanh giống như quỷ mị biến mất.
Trình Khanh đều hoài nghi vừa rồi hết thảy có phải hay không thật sự phát sinh quá, nàng thật sự ở Mạnh Hoài Cẩn trong thư phòng gặp được thế tử Nghiệp Vương, cũng cùng đối phương đạt thành hiệp nghị?
“Trình Khanh, ngươi quá lớn mật! Vận khí của ngươi không tồi, nhưng không cần trông cậy vào nhiều lần đều có vận khí tốt như vậy.”
Mạnh Hoài Cẩn đã nói như vậy, vậy chuyện vừa rồi chính là sự thật.
“Sư huynh, nếu ta vâng vâng dạ dạ cầu xin thế tử hỗ trợ, người như thế tử chỉ sợ sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng thực bất đắc dĩ.”
Bất đắc dĩ sao?
Cợt nhả, lá gan còn rất lớn, Mạnh Hoài Cẩn đau đầu.