Đây là tiểu thư khuê các, kiều mà không mỹ, ba phần e lệ, bảy phần tự nhiên hào phóng, đánh cho Tề Duyên Tùng một cái trở tay không kịp.
“Biểu muội?”
Ai, không ai nói với hắn là biểu muội đẹp như vậy nha!
Tề Duyên Tùng bị đại nương tử kinh diễm một phen, trong nháy mắt, hắn thậm chí còn cảm thấy thực hiện hôn ước, cưới biểu muội xinh đẹp này cũng không tồi.
Nhưng tầm mắt vừa chuyển, nhìn tiểu viện chật chội, đầu óc Tề Duyên Tùng thanh tỉnh hơn một chút.
Tiểu nương tử xinh đẹp tuy không nhiều lắm, nhưng tìm cẩn thận tổng có thể tìm được, cưới vợ cưới hiền thê, nạp thiếp mới cần nạp sắc, một nhạc gia đắc lực quan trọng hơn nhiều so với mỹ mão!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi thấy đại nương tử, thái độ của Tề Duyên Tùng nhiệt tình hơn không ít, ở trong ngươi tới ta đi hàn huyên, hắn biểu đạt nhớ thương của Tề gia đối với đại nương tử, đương nhiên không thể nói Tề gia kiêng dè, chỉ nói Tề gia vừa mới biết đại nương tử trở lại Nam Nghi, lại nói chính mình về sau sẽ ở Nam Nghi cầu học, ngày thường cũng có thể đi qua chiếu cố nhà đại nương tử:
“Đây cũng là ý tứ trong nhà, tổ mẫu các nàng đều nhớ thương biểu muội, nếu không phải thân thể mẫu thân không khoẻ, tổ mẫu lại tuổi tác đã cao, nhất định sẽ tự mình tới Nam Nghi thăm biểu muội.”
Đại nương tử đỏ đôi mắt, “Là muội bất hiếu, không có kịp thời đi huyện Vĩnh Dương thăm mọi người.”
Đại nương tử không chút nào hoài nghi lời Tề Duyên Tùng nói, ấn tượng của nàng đối với nhà ngoại Tề gia rất tốt, Tề gia những năm trước cũng thường hay nhờ người mang đồ cho nàng, tất nhiên là yêu thương nàng.
Hơn nữa Tề biểu ca nói về sau sẽ ở huyện Nam Nghi cầu học, đại nương tử liền đỏ mặt.
Liễu thị cũng mặt mày đều là cười.
Trở về huyện Nam Nghi đã lâu như vậy Tề gia cũng chưa phái người tới, Liễu thị cũng lo lắng hôn sự của đại nương tử sẽ phát sinh biến số.
Ai, đều là nàng miên man suy nghĩ, Tề nhị công tử không phải đã tới cửa sao, vì coi chừng đại nương tử, còn muốn lưu lại Nam Nghi, Tề gia đã làm được tới bước này, lại hoài nghi thành ý của Tề gia cũng quá không nên!
Bốn nữ nhân đều vì việc Tề Duyên Tùng đã đến mà cao hứng, chờ Tề Duyên Tùng nói chính mình không trúng tuyển thư viện, Liễu thị và đại nương tử đều lo lắng lên.
“Sao lại không trúng được?”
“Biểu ca, huynh đừng lo lắng, tiểu lang cũng đang cầu học ở thư viện, ta sẽ nhờ tiểu lang hỏi một câu!”
Liễu thị và đại nương tử đều lo lắng cho hắn, Tề Duyên Tùng đánh giá thấy không sai biệt lắm liền đưa ra cáo từ, Liễu thị giữ hắn ở lại ăn cơm cũng không chịu, còn nói Trình gia quan trọng nhất là vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, không cần vì hắn mà tiêu pha vân vân.
Sau khi tiễn Tề Duyên Tùng đi, Liễu thị lấy khăn lau nước mắt, thiệt tình thế đại nương tử cao hứng:
“Tuệ Nương, việc hôn nhân này của con thực tốt!”
Tư Mặc nghe mà muốn trợn trắng mắt.
Tài học của Tề nhị công tử như thế nào khó mà nói, nhưng thật ra lại rất biết diễn kịch, nếu không phải Tư Mặc nhìn chằm chằm Tề Duyên Tùng ước chừng hơn một tháng cũng phải bị biểu hiện hôm nay của người này lừa.
“Phu nhân, biểu thiếu gia tới chơi, tiểu nhân có nên đi nói cho thiếu gia hay không?”
Liễu thị chần chờ, “Có quấy rầy việc học của Khanh ca nhi hay không.”
“Nếu Thiếu gia biết biểu thiếu gia tới cửa, khẳng định chỉ có cao hứng, lại nói chuyện của biểu thiếu gia không phải còn cần nhờ thiếu gia đi hỏi thăm hay sao……”
Tư Mặc thuyết phục Liễu thị.
Vừa lúc Liễu thị rán rất nhiều cá, liền tìm cái hộp đựng đồ ăn, để Tư Mặc mang đi thư viện cho Trình Khanh, Tư Mặc đề ra chuyện ra cửa, Tư Nghiên ngày thường cũng tận lực không ở trong viện, chỉ còn lại có bốn mẹ con Liễu thị, Nhị Nương và Tam Nương đều vây quanh tỷ tỷ trêu ghẹo, một người nói Tề biểu huynh tuấn tú, một người nói Tề biểu huynh nói chuyện ôn nhu, làm cho đại nương tử xấu hổ nửa ngày không nói chuyện cùng hai muội muội.