Trình Khanh làm những chuyện như vậy vốn là có xung đột cùng quan niệm truyền thống.
"Đàm huynh nếu có nghi ngờ, không bằng đi Tần An tự mình nhìn một cái!"
Trình Khanh mời Đàm Kinh Nhai mùa xuân sang năm đến Tần An.
Một câu hỏi của Đàm Kinh Nhai, dẫn phát Trình Khanh tự hỏi, chờ khi Trình Khanh nhìn thấy tri phủ Bình Lạnh vẫn có hơi chút như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Tri phủ Bình Lạnh trong lòng cười lạnh, quả nhiên lưng dựa núi lớn, hiện tại chỉ là một tri huyện thất phẩm, khi đối mặt với chính mình thái độ liền khinh mạn như thế, tương lai thân cư địa vị cao, sợ là —— người ta có thánh quyến trong người, lại có xuất thân Lục Nguyên Cập Đệ, thân cư địa vị cao không phải chuyện sớm hay muộn sao?
Tri phủ đại nhân nghĩ vậy, lập tức bày thái độ tốt.
"Bản quan đã sớm nghe thấy đại danh của Trình tri huyện, hôm nay vừa thấy liền cảm thấy thân cận, chỉ không biết Trình tri huyện mang theo nhiều binh sĩ như vậy, tới phủ Bình Lạnh có việc gì không?"
Trình Khanh ngượng ngùng cười cười, "Rảnh rỗi không có việc gì, nên đi dạo."
"……"
Tri phủ đại nhân khó xử.
Trình Khanh kiêu ngạo như vậy, hắn nên buộc tội hay không buộc tội đây?!
Buộc tội là không có khả năng buộc tội, Trình Khanh kiêu ngạo như thế, sẽ có người nhìn không thuận mắt đi buộc tội, tri phủ Bình Lạnh lựa chọn từ tâm, để việc buộc tội Trình Khanh lại cho người khác.
Tri phủ đại nhân dứt khoát chiêu đãi Trình khanh.
Nghe nói Agoura mấy ngày trước mới suất binh tấn công huyện Yên Ổn, Tri phủ đại nhân trong lòng chột dạ, huyện Yên Ổn đều bị vây công, phủ Bình Lạnh giống như cũng không quá an toàn.
Nghe nói Trình Khanh có giao tình thâm hậu cùng Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình, hiện giờ lại có Du Hiển lấy lòng, nếu man nhân tấn công phủ Bình Lạnh, có Trình Khanh ở Bình Lạnh, trong lòng Tri phủ đại nhân giống như được uống viên thuốc an thần…… Ai, thật không muốn thừa nhận, mặc kệ là ở trong lòng tân hoàng, hay là trong mắt Nghiệp Vương, Trình Khanh đều có giá trị cao hơn hắn.
Tri phủ Bình Lạnh tưởng tượng đến đây, lại ước gì Trình Khanh ở phủ Bình Lạnh lâu một đoạn thời gian.
Trình Khanh nói nhàn đến nhàm chán, Tri phủ đại nhân mỗi ngày đều có thể an bài Văn hội cho Trình Khanh.
Làm các vị quan viên phủ Bình Lạnh tới thổi phồng Trình Khanh, cũng không phải việc gì khó.
Trình Khanh thực an tâm ở phủ nha Bình Lạnh.
Cốc Hoành Thái dẫn người tìm hiểu "Khương Tử Ký".
Hắn đem một quyển gia phả tới trước mặt Trình Khanh:
"Nhà này có người tên Khương Tử Ký, vài tuổi đã chết non, ta muốn hỏi chi tiết, Khương gia cũng không tưởng đề cập đến việc này, thật vất vả mới cạy ra được miệng của người Khương gia."
Khương gia cành lá tốt tươi, ở Bình Lạnh rất có danh vọng, con cháu trong tộc đều đọc sách biết chữ, không có quan lớn, lại cũng có người làm quan ở trong triều.
Khương gia không chỉ có người làm quan, còn có người thông thương cùng thảo nguyên.
Một vị con cháu của Khương gia đi thảo nguyên một chuyến, mang về một nữ tử thảo nguyên mỹ lệ, Khương thiếu gia bị nữ tử thảo nguyên mê hoặc, kiên quyết muốn cưới nữ tử thảo nguyên này làm chính thê.
Khi đó tiên đế Tiêu Dục Trọng còn chưa có đăng cơ, dân gian Tây Bắc cùng chư bộ thảo nguyên vẫn cứ thông hôn, chẳng qua Khương gia ở địa phương rất có danh vọng, Khương thiếu gia cưới một nữ tử thảo nguyên làm chính thê, có hơi chút không thể diện.
Khương gia không đồng ý, nhưng khương thiếu gia kiên trì muốn cưới, vị nữ tử thảo nguyên kia cũng không phải ăn chay, trong nhà ở thảo nguyên là đại quý tộc, hướng tới văn hóa Trung Nguyên, mới gả cho Khương thiếu gia.
"Khương gia còn có sinh ý ở thảo nguyên, không kết thân sẽ phải kết thù, nếu không đồng ý việc hôn nhân này, tài lộ của Khương gia sẽ bị chặn, nữ tử này cuối cùng vẫn gả cho Khương thiếu gia làm chính thê, sau khi kết hôn còn sinh cho Khương thiếu gia một nhi tử."
Cốc Hoành Thái nói sự tình chính mình hỏi thăm được.
Trình Khanh như suy tư gì, "Nhi tử của hai người chính là Khương Tử Ký, nhưng Khương Tử Ký vài tuổi đã chết non."