Hiện tại đến phiên Đào Bất Ngôn sắp chết, hắn mới đột nhiên hối hận.
Thù của sư môn không báo được, hắn còn giết chết người thân nhất trên đời.
Hắn hối hận, vừa rồi khi Trình Khanh hỏi, hắn không có nói ra, Trình Khanh không còn con đường khác biết được sư huynh đã vì nàng mà trả giá như thế nào.
"Sư đệ."
Đào Bất Ngôn giống như nghe thấy được ai đó đang gọi hắn.
Đào Bất Ngôn si ngốc bật cười, tiếng cười dần dần yếu đi, hô hấp cũng nhợt nhạt.
Trước khi nuốt xuống một hơi cuối cùng, hắn hoảng hốt thấy Lê sư huynh khi còn thiếu niên, bò lên trên cây hái quả lê cho hắn ăn.
—— quả lê kia thật ngọt.
"Đào Bất Ngôn đã chết."
Võ Đại nhỏ giọng nói ở bên tai Trình Khanh, "Nghiệp Vương hỏi ngài, thi thể Đào Bất Ngôn ngài tưởng xử trí như thế nào."
Trình Khanh thở dài: "Thiêu đi." Coi như nể mặt Lê lão nhân.
Trình Khanh hiện tại đóng giả mồi câu, dụ bắt bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử, cả ngày nhốt ở trong tiểu viện nhàm chán, Du Hiển tới thăm nàng, nàng nói chuyệ Đào Bất Ngôn đã chết.
Du Hiển trầm ngâm, "Nếu ngươi muốn tìm truyền thừa của sư môn bọn họ, chưa chắc không có cách."
Ít nhất Lạc Thuân đối với Lê lão nhân rất hiểu biết.
Du Hiển hàm hồ nói: "Trong hoàng cung cái gì cũng có, có kỳ dược trân bảo, cũng có các loại điển tịch đơn lẻ."
Nếu muốn tìm truyền thừa của hai người Lê, Đào, Trình Khanh ở dân gian hỏi thăm mới là lãng phí thời gian, không bằng hỏi Mạnh Hoài Cẩn một câu —— Mạnh Hoài Cẩn kế thừa ngôi vị hoàng đế, về lý sẽ kế thừa tư khố của tiên đế!
"Ngươi nói đúng!"
Trình Khanh tức khắc cao hứng lên, trêu ghẹo Du Hiển: "Ngươi hiện tại càng ngày càng có kiến thức, đầu óc chuyển rất nhanh!"
Du Hiển thần sắc mất tự nhiên chuyển mặt tới một bên.
Đầu tiên là vui vẻ vì Trình Khanh khen hắn, ngay sau đó lại buồn bực: Thế này có cái gì hiếm lạ, Trình Khanh là cảm thấy hắn ngốc?
Trình Khanh hỏi Du Hiển bước tiếp theo tính toán như thế nào, Du Hiển không rảnh lo buồn bực, nói tính toán của Tiêu Vân Đình: "Agoura trả lại ba tòa thành trì, Tiêu Vân Đình phái binh tiếp thu hai tòa, ta tiếp thu một tòa, phủ Bình Lạnh sẽ do ta toàn quyền tiếp nhận, hiện tại quân tốt đóng giữ ở phủ Bình Lạnh, đã đánh tan toàn bộ, xếp vào Vệ sở các nơi."
Quân tốt có thể lưu, tướng lãnh một kẻ đều không thể lưu, quân đội Agoura từ phủ Bình Lạnh mượn đường, trên dưới phủ Bình Lạnh đều một mảnh trầm mặc, chỉ mỗi quan văn làm phản sẽ không làm được, võ tướng cũng bất trung, mới có thể trên dưới đồng lòng giấu đến một giọt nước cũng không lọt.
Đào Bất Ngôn đã chết, Agoura muốn thoát khỏi ảnh hưởng dược vật của Đào Bất Ngôn lên thân thể, chỉ sợ cũng phải tốn một đoạn thời gian.
Tây Bắc sẽ nghênh đón an bình trong ngắn ngủi.
Về phần chiến tranh khi nào sẽ chân chính kết thúc, trừ phi chân chính đánh cho Agoura sợ!
Nửa tháng sau, Trình Khanh được giải trừ cấm đoán.
Quan viên lớn nhỏ ở phủ Bình Lạnh, Trình Khanh cơ bản đều đã gặp qua, hiện giờ người nàng quen mắt đã ít ỏi không có mấy, tri phủ Bình Lạnh bị bắt, hiện tại phủ Bình Lạnh là rắn mất đầu, Du Hiển và Tiêu Vân Đình không thể vĩnh viễn tọa trấn Bình Lạnh, ở trước khi triều đình cắt cử tri phủ mới, cần có người thay thế chủ quản chính sự ở phủ Bình Lạnh.
Trọng trách này dừng ở trên người Đàm Kinh Nhai.
Đàm Kinh Nhai là một tri huyện thất phẩm, phải làm công tác của tri phủ tứ phẩm, hắn áp lực rất lớn.
Nhưng không có cách nào, toàn bộ phủ Bình Lạnh bị tra xét một lần, Đàm Kinh Nhai là quan viên sạch sẽ nhất!
Đàm Kinh Nhai cảm thấy chính mình ngay cả làm tri huyện như thế nào cũng chưa minh bạch, lại phải bị ‘không trâu bắt chó đi cày’, lâm thời làm tri phủ, thật là……
Hai sư gia của hắn lại rất vui vẻ.
Lúc này đã là tháng chạp, trong vòng ba, bốn tháng tới, tân tri phủ còn không biết có thể đến nhận chức được hay không, Đàm Kinh Nhai nhớ thương ước định cùng Trình Khanh, tưởng ở mùa xuân đi đến huyện Tần An nhìn xem.