Bốn chữ to này gõ cho mặt phu thê thế tử không còn chút máu, thế tử phu nhân thậm chí cả người xụi lơ không thể nhúc nhích.
Không, hiện tại đã không có thế tử và thế tử phu nhân Trường Hưng Hầu, là Dương lão gia và phu nhân.
Dương Đái Kiệt và phụ mẫu cùng quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, nửa ngày không có hồi phục lại tinh thần.
Từ nay về sau, liền không có phủ Trường Hưng Hầu?
Dương Đái Kiệt hỏi Dương Đái Anh nên làm cái gì bây giờ, Dương Đái Anh so với Dương Đái Kiệt càng mê mang hơn.
Dương Đái Kiệt là ăn chơi trác táng không có chỗ dựa, Dương Đái Anh lại mất đi cả phương hướng nhân sinh.
Từ rất sớm trước kia, nương hắn nói với hắn, đại ca đã chết, Hầu phủ còn phải dựa vào hắn kế thừa, Mai Kiêm Gia chỉ là một nữ nhi nhà hàn lâm nghèo, tương lai có thể làm Hầu phu nhân là phúc phận bao lớn, không cần đối tốt với Mai Kiêm Gia —— hiện tại phủ Trường Hưng Hầu bị trừ tước, Dương Đái Anh đừng nói làm Hầu gia, ngay cả thế tử cũng một ngày chưa được làm.
Mai Kiêm Gia đích xác không có phúc phận làm Hầu phu nhân, người ta làm Hoài Vương phi!
Tân hoàng không có tấn phong cho tứ hoàng tử và Tiêu Vân Phái, lại trừ tước phủ Trường Hưng Hầu!
Hiện tại ai cũng sẽ không chú ý tứ hoàng tử và Tiêu Vân Phái, nào có tâm tư đi quản nhàn sự nhà người khác, có công phu kia không bằng nhọc lòng sự tình nhà mình, đừng xui xẻo thành phủ Trường Hưng Hầu thứ hai.
Tân hoàng khi làm Đại Lý Tự thiếu khanh, đã nổi danh là mặt lạnh không lưu tình, sau khi làm hoàng đế sao có thể dễ dàng bị người khác bài bố?
Thục Vương không rên một tiếng, thu thập hành lý khởi hành đi đất phong.
"Vương gia, rời đi không phải thất bại, chung quy sẽ có một ngày, Vương gia cũng hồi kinh."
Ra khỏi kinh thành, bên người Thục Vương có người khuyên hắn như thế.
Thục Vương cười gật đầu, "Không sai, bổn vương không có bản lĩnh khác, ở trên phương diện nhẫn nại, đích xác so với người bình thường càng có kinh nghiệm hơn."
Lưu tại kinh thành có chỗ lợi, đi đất phong cũng có chỗ lợi, liền xem cá nhân vận tác như thế nào.
Đất Thục dễ thủ khó công, kinh doanh tốt, hắn có thể làm Thục vương danh xứng với thực, mà không phải là con lợn bị triều đình nuôi dưỡng tùy thời có thể giết.
Huống chi, hạt giống hoài nghi đã bị hắn tản ra, ngôi vị hoàng đế của đương kim thiên tử cũng không phải ổn như vậy.
Trước làm tốt Thục Vương, mới có thể mưu đồ việc khác!
Thục Vương chân trước vừa rời kinh, Lạc Thuân liền vào cung.
"Ti chức đã an bài nhân thủ đi theo Thục Vương đến đất Thục, bên người Thục Vương có mấy kẻ khả nghi, có phải ‘ Chương tiên sinh ’ hay không còn phải chờ tiến thêm một bước xác nhận."
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, "Không có chứng cứ xác thực, trẫm không muốn tàn sát huynh đệ, Thục Vương có dị tâm thực bình thường, đều là huyết mạch hoàng gia, một chút dã tâm không có mới kỳ quái. Nhưng Thục Vương muốn thực thi dị tâm này, trẫm tuyệt không dung hắn!"
Lạc Thuân nhận đồng.
Mạnh Hoài Cẩn cũng hoài nghi Trình Tri Viễn rơi xuống nước chưa chết.
Trình Tri Viễn cố chấp điên cuồng như vậy, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ chấp niệm.
Hắn mất đi quân cờ Agoura, tất nhiên sẽ muốn tìm kiếm quân cờ mới.
Hoài Vương tuy là con nối dòng, lại chỉ nghĩ làm người phú quý rảnh rỗi.
Tương Vương không có năng lực.
Lỗ Vương bị vây ở Sơn Đông khó xốc nổi sóng gió.
Chỉ có Thục Vương là lựa chọn tốt nhất của Trình Tri Viễn.
Mạnh Hoài Cẩn cũng muốn biết, cỗ thế lực còn sót lại này, có thể đều hội tụ đến bên cạnh Thục Vương hay không.
Mạnh Hoài Cẩn đối với việc này rất vui mừng.
Những người này đi tìm Thục Vương, vậy sẽ cách xa Trình Khanh.
Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn nhớ thương điển tịch y dược Trình Khanh hỏi hắn, hắn thật đúng là ở trong tư khố của tiên đế tìm được không ít thứ tốt.
Mạnh Hoài Cẩn sai người sửa sang, sao chép lại đưa đi cho Trình Khanh.
Giấu thứ tốt đi là thói quen của rất nhiều người, tiên đế cũng không khác biệt.