Tần An.
Tường thành vốn có của huyện Tần An đã bị lục tục dỡ bỏ, tường thành mới có quy hoạch thành thị mới.
Xưởng pha lê kiếm lời không ít bạc, nhưng áp lực của Trình Khanh vẫn cứ rất lớn, nàng không có biện pháp giống các quan viên khác chỉ lo thu thập dân phu xây tường thành, cũng không để ý sống chết của dân phu.
Dân phu phục dịch phải tự mang đồ ăn, dinh dưỡng theo không kịp tố chất thân thể kém, làm việc quá mệt mỏi sẽ chết người.
Tình huống như vậy mỗi năm đều sẽ phát sinh, bọn dân phu đã quen.
Ai làm việc chết, người đó liền xui xẻo, triều đình cũng sẽ không bồi thường bạc.
Dù sao dân phu cũng ti tiện, mệt chết một người, còn có người mới lên đỉnh, dù sao nam đinh một hộ gia đình không có tử tuyệt, tổng sẽ phái người tới phục dịch, người có thể chết, nhưng không thể ảnh hưởng kỳ hạn công trình.
Trình Khanh không nghĩ như vậy, nàng phát triển huyện Tần An, là muốn cho dân bản xứ được sống ngày lành, không phải lấy xương cốt chồng chất đi gia tăng chiến tích của chính mình.
Sự tình dân phu tự mang đồ ăn không được cho phép ở huyện Tần An, mọi người đều ăn thức ăn thống nhất, mỗi ngày khi nào làm công, khi nào kết thúc công việc, đồng dạng có an bài thống nhất.
Mệt là mệt, nhưng có dinh dưỡng bảo đảm và an bài giờ công, không đến mức mệt chết người.
Trình Khanh làm như vậy, được vô số khen ngợi, lại dẫn tới phí tổn xây sửa tường thành bay lên, Hồ điển sử mỗi ngày cầm bàn tính và sổ sách, sầu ngủ không yên.
Trình Khanh nói có biện pháp, mang theo Hồ điển sử đi đến tường thành hai lần, trong lòng đã có chủ ý.
"Hồ điển sử, chúng ta xây khu mua bán đi!"
"Khu mua bán?"
"Không sai, Tần An trước kia là một huyện nhỏ, lượng giao dịch hàng hóa không lớn, hiện tại lại không giống. Nên quy hoạch khu mua bán."
Chăn nuôi, dệt, xưởng pha lê.
Giao dịch gia súc, giao dịch da lông, giao dịch đồ tinh xảo, xúc tiến thương mậu phồn vinh, cũng càng phương tiện cho nha môn quản lý.
Giao dịch ở địa phương khác, không biết lượng giao dịch cụ thể bao nhiêu, rất khó thu thuế!
"Cửa hàng không chỉ nên chia thành mấy khu, ở phụ cận còn nên xây khách điếm, có quán ăn, có nhà kho, có cửa hàng xe ngựa, có thể thỏa mãn mọi nhu cầu của nhóm tiểu thương."
Trình Khanh càng nói, quy hoạch trong lòng càng rõ ràng.
Hồ điển sử nghe mà táp lưỡi, người cũng hồ đồ: "Muốn xây được khu mua bán như đại nhân nói, cần rất nhiều bạc, trước mắt trong huyện đang thiếu bạc ——"
Trình Khanh vỗ vỗ bả vai hắn, đáng thương Hồ điển sử gần đây công vụ nhiều, dưới quan bào không còn bao nhiêu thịt, có thể thấy được là cần cù dụng tâm.
Quan viên như vậy trước kia Trình Khanh không nghĩ để ý, hiện giờ làm thuộc hạ thật là hữu dụng, nàng cũng nguyện ý dạy dỗ:
"Ai nói chúng ta sẽ bỏ tiền của chính mình xây cửa hàng, nha môn không cần ra nửa lượng bạc, bản quan sẽ bảo tiểu thương bỏ tiền! Ai nhận xây bộ phận nào, bản quan sẽ miễn giảm cho hắn 5 năm tiền thuế thu nhập. Đương nhiên, mặc kệ quán rượu hay là nhà kho, tất cả đều thuộc về nha môn, sau 5 năm còn muốn sử dụng sẽ phải nộp thuế cho nha môn."
Hồ điển sử giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu, theo bản năng truy vấn: "Bọn họ có đồng ý không?"
Trình Khanh cười to:
"Người thông minh đương nhiên đều sẽ không đồng ý!"
"Bản quan muốn chính là bọn họ không không đồng ý, bọn họ không nghĩ 5 năm sau sẽ bị nha môn công phu sư tử ngoạm, hiện tại sẽ phải tiêu bạc mua đứt quyền sở hữu nhà cửa."
Hồ điển sử nghe xong trừng mắt.
Trình đại nhân thật dám tưởng!
Hồ điển sử về nhà nói cho tiểu nhi tử nghe, Hồ tiểu lang còn cảm thấy cha hắn đại kinh tiểu quái, "Sự tình lão sư muốn làm, nào có cái gì không thành công? Nếu thật sự xây lên một khu buôn bán như vậy, thương nhân hận không thể cướp đưa bạc cho nha môn, cha, nếu cha không hiểu thì cứ nghe theo lão sư."
Hồ tiểu lang đã từng thực thẹn thùng, hiện tại Hồ tiểu lang ngay cả cha đẻ cũng dám dỗi.
Không phải bất hiếu, là Hồ tiểu lang hiểu, Hồ điển sử không hiểu.
"Nhãi ranh!"