Tần An không có khả năng vĩnh viễn là "Huyện", sớm hay muộn gì cũng sẽ thăng lên thành "Châu", huyện thừa thăng làm tri huyện còn được, nếu thăng làm tri châu…… Hồ huyện thừa không phải dựa vào khoa khảo nhập sĩ, nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.
Hồ huyện thừa nói băn khoăn của nhóm hương dân cho Trình Khanh nghe.
Trình Khanh cười cổ vũ hắn: "Lão Hồ, ngươi lại nỗ lực thêm một chút, bản quan biết muốn xoay chuyển ấn tượng của hương dân rất khó, nhưng nếu ngươi muốn làm thành chuyện này, luôn sẽ có biện pháp. Ngươi không làm cho nhóm hương dân tín nhiệm ngươi, sao có thể giúp Tần An thay đổi diện mạo mới?"
Hồ huyện thừa hổ thẹn.
Nói đến cùng, vẫn là hành sự trước kia lưu lại tai hoạ.
Hồ huyện thừa lẩm bẩm nói: "Hương dân tín nhiệm đại nhân……"
Nếu Trình đại nhân nguyện ý đi đến nông thôn một chuyến, hiệu quả còn tốt hơn so với hắn đi mười chuyến.
Trình Khanh lại hỏi hắn: "Bản quan có thể đi một chuyến như vậy, nhưng chờ đến khi bản quan điều nhiệm, bá tánh Tần An nên tín nhiệm ai? Hồ huyện thừa, cơ hội của mỗi người cả đời đều có định số, bỏ lỡ một lần, khả năng sẽ không có lần thứ hai."
Trình Khanh giống như là ám chỉ gì đó, trái tim Hồ huyện thừa đập bang bang.
Hồ huyện thừa lạy dài: "Hạ quan không dám cô phụ kỳ vọng của đại nhân."
….
Hồ huyện thừa được Trình Khanh khích lệ, vì "tiền đồ" Trình Khanh hứa hẹn liều mạng bôn tẩu, công phu không phụ người có tâm, sau rất nhiều lần đi xuống nông thôn, rốt cuộc có hương dân bị Hồ huyện thừa đả động, hướng nha môn mượn bạc.
Số bạc này sẽ không lấy phương thức hiện bạc phát đến trong tay hương dân, hương dân cuối cùng sẽ nhận con giống, Hồ huyện thừa cách mấy ngày liền đi xuống nông thôn xem hương dân nuôi dê, sợ hương dân làm chết dê.
Hương dân ban đầu còn sợ hãi Hồ huyện thừa, Hồ huyện thừa tới nhiều, lá gan của bọn họ cũng lớn hơn một chút.
Hồ huyện thừa ở trong mắt nhóm hương dân cũng là người có học vấn, nhóm hương dân gặp được sự tình không hiểu liền không nhịn được hỏi Hồ huyện thừa.
Hồ huyện thừa cũng không hiểu việc đồng áng, bị bức ngược lại đi thỉnh giáo nhi tử Hồ tiểu lang, Hồ tiểu lang mang tác nghiệp ngày thường làm ở huyện học về cho Hồ huyện thừa xem, Hồ huyện thừa chép tác nghiệp của nhi tử một chút đều không chột dạ, ban ngày ở nha môn làm công, buổi tối về nhà liền điên cuồng bổ sung tri thức.
Như thế tháng hai, Hồ huyện thừa nghiễm nhiên có xu thế chuyển biến thành quan viên giỏi kỹ thuật, có một lần ở trong huyện thấy Thiệu nhà giàu, há mồm liền cùng Thiệu nhà giàu nói kinh nghiệm chăn nuôi, làm cho Thiệu nhà giàu hoảng sợ.
Hồ huyện thừa chính mình đều ngẩn ra.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được, không vì bạc, không vì quyền thế, thậm chí không vì tiền đồ con cháu, chỉ vì chính hắn thích làm quan.
Loại cảm giác này, vừa xa lạ vừa kỳ diệu.
—— đều do nhóm hương dân quá tín nhiệm hắn, quá sùng bái hắn, Hồ huyện thừa không quá tự tại mà tưởng.
Hồ huyện thừa cảm nhận được lạc thú chân chính khi làm quan, trầm mê không thể tự kềm chế.
Có hương dân đi đầu, công tác của Hồ huyện thừa liền tương đối dễ triển khai, lục tục có hương dân tới huyện nha "vay", từ đơn thuần trồng ruộng, biến thành vừa làm ruộng vừa nuôi dưỡng.
…
Tiến độ tường thành mới lại không được như mong muốn.
Thời gian tiến vào tháng 11, tường thành mới chỉ xây được một nửa.
Các thương nhân vẫn còn đang khí thế ngất trời tự xuất tiền túi xây khu mua bán, việc này quan hệ đến sinh ý của bọn họ, tiến độ thật ra không chậm.
Bọn họ không cảm thấy quân đội man nhân có thể đánh tới Tần An, tường thành mới năm nay không xây xong, sang năm tiếp tục xây cũng được.
"Không được, không thể ngừng!"
Trình Khanh luôn luôn dễ nói chuyện, lúc này lại rất cường ngạnh.
"Đại nhân, gạo nếp trong thành không đủ……"
Ở khi Trình Khanh phạm sầu, Mạnh Hoài Cẩn tựa như mưa đúng lúc, mang đồ tới cho Trình Khanh.
Căn cứ công thức Trình Khanh dâng lên, Mạnh Hoài Cẩn mệnh Công Bộ bí mật thí nghiệm, thiêu chế ra xi măng!
Tây Bắc có mỏ quặng sắt, Mạnh Hoài Cẩn hạ lệnh xây xưởng xi măng ở Tây Bắc.
"Không cần gạo nếp!"