Tề quân hơi làm nghỉ ngơi chỉnh đốn, tiếp tục đi tới.
Ở bên ngoài huyện Tần An mười dặm, Agoura mệnh đại quân dừng lại.
Chủ tớ Vinh Cửu một lần nữa được đưa tới trước mặt Agoura.
"Nhớ kỹ, ngươi chỉ có nửa ngày."
"Tiểu nhân không dám cô phụ tín nhiệm của bệ hạ!"
Vinh Cửu nhìn quan đạo đã hoang tàn vắng vẻ, trong lòng có hơi chút lo lắng.
Sợ chính mình còn chưa đi đến dưới tường thành đã bị bắn thành con nhím, hoặc là dẫm vào bẫy rập chết không nhắm mắt, Vinh Cửu thỉnh cầu cho hắn một lá cờ lớn.
Vinh Cửu chính mình ở trên cờ xí viết "Bỏ đồ Vinh Tĩnh bái kiến", cùng gã sai vặt khiêng cờ đi đến cửa thành Tần An.
Trình Khanh được mời lên trên tường thành, cầm lấy kính viễn vọng tự chế xem, giữa mày đều nhảy dựng.
Tề quân ở cách hơn mười dặm!
Trình Khanh một bên cảm thán, một bên dùng kính viễn vọng nhắm ngay hai bóng người dần dần tới gần.
…… lại có thể là Vinh Cửu?
Vinh Cửu đã đến gần khu vực nguy hiểm.
Trình Khanh mí mắt kinh hoàng, "Thiệu Nguyên Chí, ngươi mang hai sư đệ cùng đi ra đón Vinh Cửu vào thành."
Nếu cứ để Vinh Cửu đi lung tung, toàn thây cũng không giữ nổi.
Thiệu Nguyên Chí nhẹ nhàng đồng ý: "Đệ tử đi luôn!"
Lão sư sai người đi dẫn đường cho Vinh sư huynh, là không nghĩ thấy Vinh sư huynh chịu chết, có thể thấy được sự tình Vinh sư huynh phản bội sư môn quả nhiên có nghi vấn.
Thiệu Nguyên Chí mang theo mấy sư đệ xuống tường thành, tất cả mọi người thật cẩn thận dựa theo lộ tuyến Trình Khanh đã đánh dấu đi, Thiệu Nguyên Chí biết tề quân đóng ở cách đó không xa, cố ý quấy rầy lộ tuyến, xa xa nhìn, chính là mấy thư sinh nghiêng ngả lảo đảo đi bắt hai chủ tớ Vinh Cửu.
"Tiểu Bảo!"
Vinh Cửu nhếch môi cười.
"Không được nhúc nhích!"
Vinh Cửu thiếu chút nữa một chân dẫm trúng "bảo bối", Thiệu Nguyên Chí mồ hôi lạnh đều dọa ra tới, chạy nhanh bảo các sư đệ trói chủ tớ Vinh Cửu lại.
"Hắn không thành thật, chúng ta đè nặng hắn trở về."
Mấy người Thiệu Nguyên Chí trói Vinh Cửu chắc chắn, Vinh Cửu ý đồ giải thích: "Ta lừa Agoura, nói muốn tới làm thuyết khách chiêu hàng lão sư, kỳ thật là vì kéo dài thời gian……"
Thiệu Nguyên Chí cũng không nghe.
Mấy học sinh cũng không nghe.
Mọi người đều đang chuyên tâm nhìn đường, Vinh Cửu rất là mất mát.
—— chẳng lẽ các sư đệ đều không tin hắn?
Đi đến dưới cửa thành, thân thể căng chặt của Thiệu Nguyên Chí mới thả lỏng.
"Vinh sư huynh, ngươi có chuyện chính mình lên tường thành nói cùng lão sư đi, ta mặc kệ ngươi tới khuyên hàng thật hay giả, nhưng lão sư sẽ không đầu hàng."
Chủ tớ Vinh Cửu được đưa tới trên tường thành.
Vinh Cửu thanh thanh giọng nói, thuyết minh ý đồ chính mình đến.
Trình Khanh nhìn hắn nhíu mày: "Ngươi không nên bại lộ chính mình."
Vinh Cửu ở trên tường thành nhìn xung quanh một phen, không có nhìn thấy Hà Uyển, trong lòng nghi ngờ Trình Khanh đã đưa Hà Uyển rời đi, hắn có chút ủy khuất: "Ta chính là muốn kéo dài thời gian, dù chỉ là nửa ngày cũng tốt, chờ viện quân tới."
Trình Khanh chỉ vào nơi xa, cờ xí quân Tề đã động, chiến mã phi rầm rầm tựa như tiếng sấm di động về phía Tần An.
Vinh Cửu nghẹn họng nhìn trân trối.
Nửa ngày đã hứa hẹn đâu?
Thế này con mẹ nó ngay cả nửa canh giờ cũng không đủ, Agoura quả nhiên không có tâm, coi hứa hẹn như đánh rắm!
"Này, này…… Ta không nghĩ tới."
Vinh Cửu xấu hổ đến tưởng từ trên tường thành nhảy xuống, Trình Khanh lạnh lùng cười: "Ngươi làm như vậy, cũng không phải một chút tác dụng đều không có."
Tề quân đến gần, đến gần, dựa vào càng gần.
Ầm ầm ầm ——
Dẫm trúng bảo bối Trình Khanh mang theo bọn học sinh đi chôn.
Vinh Cửu trừng lớn mắt.
Rất nhiều năm sau, công nghiệp quân sự của Đại Ngụy phát triển tới cấp cao, địa lôi hôm nay Trình Khanh sử dụng rất thô, nhưng Vinh Cửu vẫn không quên được một năm khói thuốc súng bụi đầy đất này.
Uy lực của hỏa dược, người Đại Ngụy không phải không biết.
Nhưng nổ mạnh không thể thiếu lửa dẫn.
Lần này lại không giống.
Vinh Cửu không có nhìn thấy bất luận nguồn lửa nào!