Từng năm kéo xuống, sư nương…… Không, Hà tiểu thư phải làm sao bây giờ?
Trình Khanh xác thật là không lừa Vinh Cửu, man nhân chiến bại, không đại biểu nàng không vội.
Nàng cảm thấy chính mình hẳn là không ở huyện Tần An được lâu lắm, ở trong thời gian hữu hạn muốn làm xong hết mọi việc, như thế không phải là bận sao.
Cùng Hà Uyển tiếp tục lấy danh nghĩa vị hôn phu thê buộc chặt?
Chờ Trình Khanh rời khỏi Tần An, chính là lúc nàng và Hà Uyển giải trừ hôn ước, Hà Uyển đã không cần lại mượn thế của Trình Khanh, trải qua nạn hạn hán Hoài Nam, man nhân vây thành, cũng chưa đánh sập Hà Uyển, vậy sau này dù có nhiều mưa gió hơn, Hà Uyển đều có thể một mình đảm đương một phía.
Về phần bản thân Trình Khanh, nàng đồng dạng là không cần vị hôn thê làm tấm mộc.
Người khác khẳng định cũng quan tâm hôn sự của nàng, nhưng nàng nói một câu "Không nghĩ cưới", hiện giờ lại có ai dám cưỡng bách nàng cưới vợ?
Tân Khải năm thứ hai, hết thảy đều không giống nhau.
Mạnh Hoài Cẩn đăng cơ hai năm, chiến sự Tây Bắc bình định, hắn xem như đã ngồi ổn ngôi vị hoàng đế.
Mạnh Hoài Cẩn ổn, Trình Khanh liền ổn.
……
Lan Châu.
Tề quốc nộp thư xin hàng, không khí toàn bộ Lan Châu hoàn toàn không giống nhau.
Thiền Y mang Hình Cương mất đi ký ức về phủ Nghiệp Vương.
Thân thể Tiêu Vân Đình so với trước kia tốt hơn, không còn đánh trận, Tiêu Vân Đình có chút tịch mịch.
"Vương gia, ngài xem chuyện này……"
Nên an trí Hình Cương như thế nào, Thiền Y không làm chủ được.
Tiêu Vân Đình lười biếng nói: "Ngươi xem hắn là mất trí nhớ thật hay giả?"
Thiền Y nghiêm túc ngẫm lại, cảm thấy là thật.
Nếu không phải mất trí nhớ, một cao thủ tuyệt thế, sao sẽ lưu lạc thành nô lệ?
Nhưng Tiêu Vân Đình vừa hỏi như vậy, Thiền Y vẫn có chút cảnh giác, "Ngài là lo lắng Hình Cương cố ý bị nô tỳ phát hiện, để nô tỳ mang hắn trở về?"
Hình Cương là anh hùng ám sát Agoura, cũng là người của tân hoàng.
Nếu tân hoàng cố tình an bài…… trán Thiền Y có mồ hôi lạnh thấm ra.
"Nô tỳ đuổi hắn ra khỏi phủ!"
Dù sao đã mang Hình Cương trở về, đuổi ra phủ chính là làm Hình Cương lưu lạc đầu đường Lan Châu, Lan Châu có Cẩm Y Vệ, khẳng định có thể nhận ra Hình Cương, mặc kệ là trị thương cho Hình Cương hay là xem bệnh, đều không liên quan đến phủ Nghiệp Vương!
Thiền Y cảm thấy đã thực sự không có lỗi với Hình Cương, không ngại với lương tâm của chính mình.
Tiêu Vân Đình lại ngăn cản nàng, "Đuổi hắn đi, còn có người khác, dù là cố tình, bổn vương chẳng lẽ liền sợ? Ngươi đi tìm đại phu tới xem vết thương cho hắn."
Mặc kệ có phải Mạnh Hoài Cẩn an bài hay không, Tiêu Vân Đình đều không sợ.
Hắn đang lo đánh giặc xong quá nhàm chán.
Tiêu Vân Đình rất tưởng biết Mạnh Hoài Cẩn bước tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Khi Tây Bắc có chiến sự, Mạnh Hoài Cẩn cần phủ Nghiệp Vương, cần quân Tây Bắc.
Hiện giờ man quân đã bị đánh bại, mắt thấy trong vòng mười năm không khôi phục được thực lực, mà đại quân Du Hiển quản lý không có bỏ chạy, nếu Mạnh Hoài Cẩn muốn làm cái gì, đúng là thời cơ.
Đại phu Thiền Y tìm cho Hình Cương chính là Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhận ra Hình Cương liền khóc.
"…… Hình thúc."
Phủ Nghiệp Vương thế nhưng tìm được Hình thúc, không được nàng phải nhanh chóng thông tri cho Trình Khanh thiếu gia.
Thiền Y đè lại nàng, "Ngươi vẫn nên trị thương cho hắn trước đi đã."
Khóe mắt Tiểu Bàn treo nước mắt, dùng sức gật đầu.
Hình Cương nghĩ thầm, tiểu cô nương này nhận thức chính mình, thật tốt.
Sau khi đi theo Thiền Y trở lại thành Lan Châu, Hình Cương phiêu bạc không nơi nương tựa tâm liền định.
Tuy rằng hắn vẫn cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng hắn đối với thành Lan Châu cảm thấy quen thuộc.
Nơi đây, hắn khẳng định đã tới.
Tiểu Bàn bắt mạch cho Hình Cương, lại xem xét vết sẹo gồ ghề lồi lõm trên mặt Hình Cương, Hình Cương còn trái lại an ủi Tiểu Bàn, "Đã không còn ngại, không đau."
Hiện tại không đau, khẳng định đã từng rất đau.