Người này có phản cốt, chỉ cần hoàng đế trên long ỷ làm hắn không thoải mái, hắn tùy thời đều có thể tạo phản.
Hoặc là không cần trêu chọc Tiêu Vân Đình, chỉ cần Tiêu Vân Đình cảm thấy hắn lợi hại hơn so với hoàng đế, hắn cũng không chịu khom lưng.
Cũng may tuy Tây Bắc phát triển tốt, địa phương khác của Đại Ngụy cũng không yếu, Tiêu Vân Đình mấy năm nay mới an an phận phận làm Nghiệp Vương.
Đại khái là Tây Bắc đều nghe hắn, hắn lại cảm thấy nhân sinh không có gì khiêu chiến, Trình Khanh tưởng về hưu, Tiêu Vân Đình đồng dạng cũng muốn về hưu.
Trình Khanh viết thư trả lời cho Tiêu Vân Đình, lại không cần nói cùng Du Hiển, Du Hiển đợi mười mấy năm, vẫn luôn đang đợi nàng về hưu, hai người là có ăn ý.
Chỉ là sự tình Tiêu Vân Đình xa ở Tây Bắc cũng có thể nhìn ra được, Mạnh Hoài Cẩn sao không nhìn ra được?
"Ngươi nên nghỉ ngơi."
Mạnh Hoài Cẩn nhìn người trước mắt.
Đây là sư muội của hắn, bạn thân của hắn, chi thần cánh tay đắc lực của hắn, cũng là người dẫn đường cải cách Đại Ngụy.
20 năm thời gian búng tay mà qua, tuy rằng Trình Khanh còn chưa tính là già, lại cũng thật sự chưa bao giờ nghỉ ngơi qua!
Những lời này, Trình Khanh đồng dạng tưởng nói cùng Mạnh Hoài Cẩn.
Sư huynh đã là tóc bạc che đậy tóc đen.
Từ Thái Bình năm 6 đến Tân Khải năm 18, nàng và sư huynh nhận thức hơn hai mươi năm, sư huynh không thay đổi, nàng cũng không thay đổi, hai người không có vì ngôi vị hoàng đế và quyền lực mà trở mặt thành thù, trước sau tín nhiệm lẫn nhau, là đồng minh thân mật nhất.
"Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi!"
Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, "Thái Tử còn niên thiếu, trẫm còn muốn thay hắn căng hai năm."
Giao tiếp quyền lực cần thời gian, Trình Khanh không làm thủ phụ nữa, nếu hoàng đế cũng không làm, Thái Tử tuổi trẻ như vậy, không nhất định có thể ngăn chặn triều thần.
Trình Khanh đã sớm dự đoán được Mạnh Hoài Cẩn sẽ không dễ dàng đồng ý.
"Ngươi nói là hai năm, vậy hai năm, nhiều một ngày cũng không được!"
Trình Khanh nói xong cũng không lưu luyến, xoay người rời đi.
Thái Tử vẻ mặt hổ thẹn từ sau bình phong đứng ra.
"Phụ hoàng, đều là nhi tử chưa đủ……"
Nếu không phải bận tâm hắn, phụ hoàng sẽ theo Trình sư rời đi.
Mạnh Hoài Cẩn bật cười, "Con nói ngốc gì vậy, con mới bao lớn, lại chờ hai năm đi."
Lại chờ hai năm, Thái Tử liền mười tám.
Thái Tử không nói thêm gì, dùng ngôn ngữ hứa hẹn là vô dụng, hắn cần phải ở trong hai năm làm phụ hoàng yên tâm.
Một lần cuối cùng khi Trình Khanh lên triều, là mặc nữ trang.
Nào có nữ nhân không thích quần áo xinh đẹp?
Nhưng Trình Khanh mặc nam trang hơn hai mươi năm.
Nàng không tô son điểm phấn, không đeo vàng bạc, mang yết hầu giả, hàng năm buộc ngực. Tuy rằng nàng không nhất định phải mặc hoa phục lộng lẫy, nhưng cũng muốn làm chính mình một hồi.
Một ngày này, chính Liễu thị trang điểm cho Trình Khanh.
Tóc Trình Khanh rất đẹp, giống như sa tanh vừa đen vừa bóng, tuy đã 36 tuổi, còn không tìm thấy một sợi bạc.
Liễu thị đã nhiều năm không khóc, lần này lại khóc.
Trình Khanh nắm lấy tay nàng, "Nương, nương nên vì con mà cao hứng, con làm nhi tử Trình gia nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể làm chính mình."
Nàng gỡ yết hầu giả xuống, cởi buộc ngực, không có mặc quan phục thủ phụ, chỉ mặc váy áo màu xanh lơ, tóc dùng một sợi dây cột tóc trói thành một bó, không có đồ son phấn, không kẻ lông mày, không điểm son môi.
Trong gương, xuất hiện một giai nhân mạo mỹ anh khí bừng bừng, vừa có vũ mị của nữ nhân, lại có anh lãng của nam tử.
Thay đổi nữ trang, thủ phụ vẫn còn khí thế.
Khi Trình Khanh xuất hiện ở triều đình, ngay từ đầu không ai nhận ra nàng, hoặc là nhận ra cũng không dám tin.
Nhưng nàng đi thẳng tới vị trí đứng đầu quan văn.
Phía trên long ỷ, Mạnh Hoài Cẩn lộ ra tươi cười.
Trình Khanh chờ đợi ngày này, đã đợi hơn hai mươi năm.
"Bệ hạ, thần đã già, thỉnh cầu về hưu."
Ngươi già nua?