Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143. Bọn Họ Có Bí Mật!

Chương 143. Bọn họ có bí mật! Chương 143. Bọn họ có bí mật!

Trình Khanh nhập thư viện mới ngắn ngủn bốn tháng, từ thứ hạng 97 vọt tới 52, chiếu tiến độ này, sang năm khả năng thi được tú tài. Sang năm, Trình Khanh mới mười bốn tuổi, bản thân Trình Khuê là mười lăm tuổi đã khảo trúng tú tài, cho nên mới được mọi người khen ngợi.

Trình Khanh sang năm trúng tú tài, lại sẽ đè ép hắn một đầu, Trình Khuê áp xuống không thoải mái trong lòng.

Hắn và Trình Khanh cùng là con cháu Trình thị, Mạnh Hoài Cẩn vì sao chỉ đối xử khác biệt với một mình Trình Khanh?

Nếu không có Mạnh Hoài Cẩn lén dạy bổ túc, Trình Khanh sẽ không tiến bộ nhanh như vậy!

Khóe miệng Du Tam nhếch lên một nụ cười, “Ngươi cho rằng ta là đang ghen ghét? Ta là cảm thấy việc Mạnh Hoài Cẩn dạy học cho Trình Khanh không đơn giản như vậy, Thôi Ngạn là cách một ngày mới đi một lần, Trình Khanh lại mỗi ngày đều phải đi đến trong viện Mạnh Hoài Cẩn, đều là học bổ túc, vì sao phải nặng bên này nhẹ bên kia!”

Bởi vì giao tình với Trình Khanh tốt hơn, cho nên số lần đi học càng nhiều hơn?

Du Tam cảm thấy không phải như vậy.

Trình Khanh và Thôi Ngạn từ sau khi tiến vào thư viện xếp hạng liền không sai biệt lắm, nếu Mạnh Hoài Cẩn dành nhiều thời gian dạy cho Trình Khanh hơn, vậy lần khảo thí này Trình Khanh hẳn là sẽ càng tốt hơn so với Thôi Ngạn.

Kết quả hai người vẫn là một trình độ, không có sai biệt quá lớn.

Là Trình Khanh quá ngu ngốc, hay ngày không có Thôi Ngạn đi đến trong viện Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn cũng không phải là dạy học cho Trình Khanh?

Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn có bí mật!

Tươi cười trên mặt Du Tam thu lại, hắn muốn làm rõ ràng bí mật giữa Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh lớn lên dung mạo bình thường, Mạnh Hoài Cẩn lại là chi lan ngọc thụ, nếu giữa chính mình và Trình Khanh có một người là biến thái, vậy người nọ khẳng định không phải hắn, mà là Trình Khanh ——

……

“Hắt xì!”

Gió thu hây hây, lá cây vàng vàng, Trình Khanh đánh cái hắt xì, bước nhanh đi về phía cửa thư viện.

Tư Nghiên từ trấn Võ Tân mang theo nông hộ tới gặp nàng, nàng cần nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, tối nay vẫn cần phải đi đến trong viện Mạnh Hoài Cẩn làm giả sổ sách.

Nói đến cũng quái, mấy ngày nay tổng cảm giác có người đang nhìn chằm chằm nàng.

Mạnh Hoài Cẩn bảo nàng cứ ổn định không cần hoảng, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, hắn sẽ phụ trách bắt được người theo dõi.

Trình Khanh đối với việc này cầm giữ lại ý kiến, Mạnh Hoài Cẩn chỉ là một thư sinh, còn có thể bắt được người?

—— hoặc là, thế tử Nghiệp Vương để lại nhân thủ cho Mạnh Hoài Cẩn ở Nam Nghi!

Trình Khanh nói muốn trồng hoa ở ngọn đồi nhỏ, nông hộ từ trấn Võ Tân tới vẻ mặt đau khổ.

“Tiểu nhân cũng không biết trồng hoa, đó là đồ vật kiều quý, tiểu nhân chỉ là một nông dân bình thường……”

Trồng lúa trồng rau hắn biết, nhưng trồng hoa thật sự không.

Ngọn đồi hoang nhỏ kia chỉ có một tầng đất sỏi đá hơi mỏng, nếu có thể trồng được cây thì đã sớm được khai khẩn rồi!

Vị Trình thiếu gia trước mắt này chỉ sợ ngay cả rau hẹ và lúa mạch non cũng không phân rõ, lại muốn trồng hoa ở trên đồi, thật là ý nghĩ kỳ lạ.

Trình Khanh lại không bị dọa đến:

“Không biết có thể học, trên ngọn đồi kia cỏ dại có thể sống, cây nhỏ có thể sống, vì sao hoa không thể sống được? Làm thế nào để hoa sống được ở trên đồi là vấn đề mà các ngươi phải giải quyết, hiện tại lại không phải là ngày mùa, người nguyện ý khai khẩn đồi cho ta, ta sẽ thanh toán tiền công, hoa giống, công cụ và mời thợ trồng hoa chỉ điểm đều do ta gánh vác, trồng thất bại các ngươi cũng không có tổn thất gì.”

Nông hộ có hơi chút động tâm.

Trình Khanh là chủ nhân điền trang, nông hộ không sở hữu đồng ruộng, là người dựa vào đồng ruộng của Trình Khanh để sinh hoạt, trồng ruộng của Trình Khanh, mỗi năm đều phải giao tiền thuê cho Trình Khanh.

Ngẫu nhiên bắt cá trong hồ, đuổi con thỏ ở trên núi, còn phải “thượng cống” cho Trình Khanh, sợ Trình Khanh không tiếp tục cho bọn họ trồng trọt trên ruộng.

Bình Luận (0)
Comment