Du tri phủ bóp mũi lãnh nhi tử về nhà, hỏi Du Tam rốt cuộc muốn phát điên cái gì.
Du Tam nói Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh có cổ quái, Du tri phủ cực tức giận đến phản cười:
“Có quan hệ gì với con hả?”
Du Tam ngạnh cổ, “Con chính là không thích tiểu tử Trình Khanh kia, hắn ở trước mặt con lắc lư, con ăn không ngon ngủ không yên, cũng không chuyên tâm học được!”
“Các ngươi nghe một chút, tiểu súc sinh này nói lời hỗn trướng gì.”
Du tri phủ cực giận, sai nha dịch ấn Du Tam ở trên trường ghế đánh, Du Tam cắn răng không chịu xin tha, Du tri phủ chính mình đoạt lấy bản tử hung hăng gõ vài cái, sống sờ sờ đánh cho Du Tam đau đến hôn mê.
Còn muốn đánh tiếp, lão thái quân và Du phu nhân đều ngăn cản, Du phu nhân nhào vào trên người nhi tử, Du tri phủ ném bản tử mắng: “Các ngươi là mẹ hiền chiều hư con, tiểu súc sinh này sớm hay muộn cũng liên lụy cả nhà!”
Du phu nhân khóc rống, lão thái quân mắng chửi người:
“Hiển ca không xấu, Mạnh Hoài Cẩn kia đâm Hiển ca một kiếm còn không chịu bỏ qua, thật muốn đuổi tận giết tuyệt Hiển ca sao? Hắn còn chưa có làm quan đâu, nếu làm quan thật không biết còn bá đạo đến đâu, còn có, tên Trình Khanh kia ngay cả tú tài cũng không phải, cha đẻ còn là đại tham quan, cũng muốn ức hiếp Hiển ca…… được lắm, ngươi là thanh thiên đại lão gia, ngại Hiển ca mất mặt, vậy đưa chúng ta về quê quán đi thôi!”
Mạnh Hoài Cẩn tuy là tiền đồ như gấm, nhưng cũng chưa phải là quan đâu.
Trình Khanh liền càng không cần phải nói, ngoại trừ là con cháu Trình thị Nam Nghi, có cái gì lấy đến tay?
Du lão thái quân rất là khó chịu: “Sao không thấy Hiển ca làm khó dễ người khác, một cây làm chẳng nên non, Trình Khanh kia cũng không phải thứ tốt gì.”
Du tri phủ không nói được đạo lý cùng lão mẫu thân, dứt khoát nhốt Du Tam ở trong nhà.
Khi nào tỉnh lại nhận ra sai lầm của mình, thề không làm khó dễ Trình Khanh nữa, Du tri phủ mới buông tha mặt già đi tìm hiệu trưởng Trình Sơn cầu tình.
Vì chuyện này, Du tri phủ thật là ném hết mặt già, không chỉ có tự mình đi thư viện hướng Mạnh Hoài Cẩn xin lỗi, còn vẻ mặt ôn hoà trấn an Trình Khanh.
Trình Khanh biết người thông minh lúc này hẳn nên cho Du tri phủ một bậc thang bước xuống, thậm chí nếu chủ động thế Du Tam hướng thư viện cầu tình, càng có thể tranh thủ được hảo cảm của Du tri phủ, nhưng Trình Khanh thật sự quá muốn an an tĩnh tĩnh cầu học, liền không có mượn cơ hội này luồn cúi, ngược lại thành thành thật thật cáo trạng:
“Du sư huynh ghét cái ác như kẻ thù, trong mắt không chứa được một hạt cát, tổng xem ta không vừa mắt, ta muốn tránh Du sư huynh, thư viện liền làm như vậy, Du đại nhân, ta, ta ——”
Trình Khanh càng nói càng cảm thấy chính mình quá khó khăn.
Mặt già của Du tri phủ đỏ bừng.
Đúng là Du Tam liên tiếp khiêu khích, Trình Khanh đều chỉ né tránh.
Trình Khanh còn chưa đủ mười bốn tuổi đâu, Du Tam không chỉ là ỷ thế khinh người, còn ỷ lớn hiếp nhỏ, Du tri phủ xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Thế nhi tử nhận lỗi, Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đều tiếp thu, nhưng nói khác liền không được.
Trình Khanh nói minh bạch, sợ Du Tam, trốn cũng tránh không khỏi, nàng còn tưởng yên phận cầu học ở thư viện, cho nên nếu Du tri phủ muốn nhốt nhi tử lại, tốt nhất là nên nhốt lâu một chút.
Du tri phủ rời đi.
Trình Khanh hỏi Mạnh Hoài Cẩn, “Sư huynh, chúng ta có phải quá không cho Du đại nhân mặt mũi hay không?”
Mạnh Hoài Cẩn không tỏ ý kiến:
“Du Tam khiêu khích trước, nếu ta mềm mại không tỏ vẻ, chẳng phải là mỗi người đều có thể dẫm ta một chân sao.”
Đúng vậy, Mạnh Hoài Cẩn sợ cái gì nha, tuy là xuất thân hàn môn, nhưng người ta đã là Giải Nguyên một tỉnh, nếu hết thảy thuận lợi thì sang năm liền sẽ bước vào con đường làm quan.