Vóc dáng lùn, lớn lên không tuấn…… Nếu muốn chọn khuyết điểm của một người luôn là thực dễ dàng.
Nhưng Trình Khanh nhanh trí, hơn nữa hành sự đại khí, buổi tối hội Văn trung thu kia, Hà Uyển đã nhớ kỹ Trình Khanh.
Muốn nói nàng bởi vì chút nhanh trí này của Trình Khanh liền thích đối phương là không có khả năng, nhưng cũng không chán ghét.
Không nói đến nàng muốn gả cho đối phương hay không, tiểu lang Trình Khanh kia cũng đáng có được cơ hội bày ra tài hoa.
Tựa như ông nội nàng nói, thật sự thực đáng tiếc, đã thi đậu thư viện Nam Nghi!
“Ông nội, triều đình thật sự vấn tội một nhà Trình Khanh sao?”
Hà lão viên ngoại lắc đầu, “Khó mà nói, xem tình thế hiện tại này kết quả sẽ không quá tốt, dù cho triều đình không truy cứu Trình Khanh và người nhà hắn, nhưng tiền đồ của hắn khẳng định là đã bị huỷ hoại, con của phạm quan không được tham gia khoa khảo.”
Hà Uyển nhất thời không nói gì.
Nghe nói Trình Khanh ở thư viện Nam Nghi cực kỳ khắc khổ, mỗi lần thi cử đều có tiến bộ, Trình Khanh tiến tới như vậy, nếu ngay cả tư cách tham gia khoa khảo cũng không có, sẽ khổ sở bao nhiêu?
Hà Uyển lẩm bẩm nói: “Nếu triều đình cuối cùng phán định Trình đại nhân vô tội thì sao?”
“Uyển nương, khả năng này quá nhỏ ——”
Hà lão viên ngoại không nghĩ đả kích cháu gái, nhưng sự thật chính là như thế.
Hà Uyển lại không chịu bỏ qua, “Ai biết triều đình khi nào sẽ phán quyết, án tử năm trước kéo tới năm nay còn chưa có kết quả, công văn phán quyết một ngày không xuống dưới, liền phải giam giữ Trình Khanh một ngày, đây là đạo lý gì? Nhốt hắn 5 năm, mười năm, biến hắn từ thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột thành thanh niên tử khí trầm trầm lại thả ra, tiền đồ của hắn đều bị huỷ hoại!”
Tiền đồ?
Tiền đồ đều là thiên tử cho, mọi tiến sĩ đều được gọi là ‘ môn sinh thiên tử ’, là Trình Tri Viễn ruồng bỏ tín nhiệm của thiên tử trước, mới liên lụy tư cách khoa khảo của Trình Khanh.
Hà lão viên ngoại không muốn cãi cọ cùng cháu gái, khuê trung tiểu nương tử luôn là thực thiên chân, đúng lúc lúc này hạ nhân tới báo, nói ngoài cửa có một vị tiểu lang quân họ Thôi cầu kiến Hà lão viên ngoại.
“Họ Thôi?”
Hà lão viên ngoại nghi hoặc, hắn cũng không nhận thức cái gì họ Thôi.
“…… Hắn nói chính mình là học sinh thư viện Nam Nghi, là đồng môn của Trình Khanh.”
Ánh mắt Hà Uyển tỏa sáng: “Hắn nhất định là vì Trình Khanh mà đến!”
“Một học sinh có biện pháp gì.”
Hà lão viên ngoại ngoài miệng nói như vậy, lại không chút do dự đồng ý gặp Thôi Ngạn.
Hà lão viên ngoại là đối tượng thứ nhất Thôi Ngạn bái phỏng.
Lão gia tử thích làm việc thiện, thanh danh trượng nghĩa toàn bộ huyện Nam Nghi đều biết, huống chi từ sau khi một nhà Trình Khanh đỡ linh bài về quê hương, Hà lão viên ngoại cũng biểu lộ ra thưởng thức và yêu thích với Trình Khanh.
Thôi Ngạn chính là biết Hà gia cũng đưa đồ tới hẻm Dương Liễu, mới tìm đến cửa.
Nghe xong ‘ kế hoạch ’ của Thôi Ngạn, Hà lão viên ngoại nhíu mày:
“Có thể được không?”
“Có thể hay không chúng ta đều phải thử xem, không thử sao biết được, nhưng không biết Hà lão có nguyện ý hỗ trợ hay không ——”
Hà lão viên ngoại còn chưa nói gì, Hà Uyển tránh ở sau bình phong nghe lén đã khó dằn nổi đè nặng âm thanh ho khan, lấy việc này tới nhắc nhở Hà lão viên ngoại.
Thôi Ngạn chỉ coi như không nghe thấy động tĩnh, hắn đang chờ Hà lão viên ngoại.
Hà lão viên ngoại không làm hắn thất vọng, cuối cùng chậm rãi gật đầu:
“Vậy thử xem đi, lão phu dù sao cũng không tổn thất gì.”
Khi Thôi Ngạn rời khỏi Hà phủ bước chân nhẹ nhàng.
Loại sự tình này tựa như làm buôn bán, lực lượng một nhà quá nhỏ, cho nên muốn ôm đoàn thanh thế lớn mạnh.
Một nhà lại một nhà, càng nói tới cuối cùng, lợi thế của hắn càng nhiều, khả năng thắng cũng càng lớn!
Hà lão viên ngoại là mục tiêu thứ nhất.