Học sinh lớp Đinh đều thực kích động, quan kiệu của Lý tri huyện tới chậm một chút.
“Đã có có thể đảm bảo cho nhau, không bằng hôm nay liền đi lễ phòng huyện nha báo danh.”
Trình Khanh cũng sợ đêm dài lắm mộng, hôm nay có thể báo danh là tốt nhất.
Hai bên trái phải đều có nha dịch đứng, Trình Khanh bị vây quanh ở giữa đi đến huyện nha.
Điền lý lịch cá nhân xong, lại cùng bốn đồng môn lớp Đinh chín đảm bảo cho nhau, Trình Khanh còn thiếu một Lẫm sinh bổn huyện ‘ cam kết ’ cho nàng.
Lẫm sinh là tú tài, nhưng không phải mỗi tú tài đều có thể được gọi là Lẫm sinh, sau mỗi lần viện thí, một huyện có thể sinh ra mười Lẫm sinh mới, đây không phải danh hiệu mãi mãi, làm Lẫm sinh sau mỗi năm đều phải tham gia khảo thí, người không đủ tiêu chuẩn lại biến thành tú tài bình thường.
Làm Lẫm sinh không chỉ có thanh danh dễ nghe, còn có lợi ích thực tế, Lẫm sinh mỗi tháng có thể lãnh sáu đấu gạo do triều đình phát ——đồng môn lớp Đinh nguyện ý nhận đảm bảo cho Trình Khanh, nhưng bọn họ đều giống Trình Khanh là chưa có công danh, học sinh lớp Bính cũng không được, ít nhất phải lớp Ất!
Thôi Ngạn cười hắc hắc, nghĩ thầm chính mình đã sớm có chuẩn bị.
Ở huyện Nam Nghi tìm Lẫm sinh cũng không khó, chỉ là tốn chút bạc, mỗi năm huyện thí, nhóm Lẫm sinh đều phải dựa vào nhận đảm bảo cho người ta kiếm một chút bạc.
Nhưng hắn còn chưa nói gì, một âm thanh đã vang lên từ trong đám người:
“Học sinh Trình Khuê, trúng tú tài năm thứ 5 Thái Bình, nguyện thế thí sinh Trình Khanh nhận đảm bảo!”
Là Trình Khuê!
Trình Khuê là tú tài năm kia, cũng có thân phận Lẫm sinh.
Người xem náo nhiệt thật sự quá nhiều, ai cũng không lưu ý Trình Khuê cũng ở trong đám người.
Thôi Ngạn cảm thấy Trình Khuê đây là chồn cấp gà chúc tết, không có ý tốt, Trình Khanh lại vui vẻ tiếp nhận hảo ý của Trình Khuê:
“Vậy cảm tạ đường huynh!”
Trình Khuê ôm tâm tư gì Trình Khanh lười đến truy cứu, ở trước mặt đám người Lý tri huyện, nếu nàng cự tuyệt liền có vẻ keo kiệt, hôm nay mục tiêu hàng đầu là thuận lợi báo danh!
Trình Khuê cũng chưa nói gì, đảm bảo xong liền rời đi, cũng không có mượn cơ hội này ở trước mặt đám người Lý tri huyện suy diễn tiết mục huynh đệ tình thâm.
Đến tận đây, Trình Khanh liền có tư cách tham gia huyện thí.
Du tri phủ phái nha dịch áp giải Trình Khanh trở lại hẻm Dương Liễu.
“Mùng tám tháng hai, bắt đầu huyện thí, ngươi mới có thể ra ngoài!”
Đó chính là mười ngày sau!
Trình Khanh có rất nhiều lời nói muốn hỏi Thôi Ngạn, nhưng đám đông nhìn chăm chú không tìm thấy cơ hội, cũng chỉ đành trao đổi một ánh mắt cùng Thôi Ngạn, một lần nữa trở lại hẻm Dương Liễu.
Thôi Ngạn cũng không dám ngoi đầu, hắn vừa rồi đã cảm thấy tầm mắt Du tri phủ như có như không dừng ở trên người chính mình.
Nhất định là lần đưa thư cho Trình Khanh, đã bị Du tri phủ nhớ kỹ.
Ai, thể trạng này của hắn thật là tưởng điệu thấp cũng không được, chẳng lẽ thật sự phải giảm cân?
Nghe nói khi thi đình, thiên tử không chỉ có lấy văn lấy người, còn lấy mạo định xếp hạng.
Trạng Nguyên, Bảng Nhãn trước không nói, Thám Hoa lang nhất định sẽ chọn người tuấn dật trẻ tuổi, hình thể giống như hắn không có lợi!
Thôi Ngạn trộm phất tay chào tạm biệt Trình Khanh.
Hắn cũng không phải nhân sĩ huyện Nam Nghi, huyện thí phải về nguyên quán tham gia, may mắn từ Nam Nghi ngồi thuyền trở về chỉ cần hai ngày, lập tức khởi hành hắn còn có thể tới kịp báo danh.
Khảo xong năm tràng huyện thí đều đến tháng ba.
Tháng tư lại là phủ thí.
Nói cách khác hắn và Trình Khanh ít nhất phải ở sau phủ thí mới có thể gặp nhau.
Thông qua huyện thí và phủ thí, bọn họ có thể được gọi là ‘ đồng sinh ’, trở về thư viện có thể từ lớp Đinh thăng đến lớp Bính.
Du Tam chính là đồng sinh.
May mắn tên hỗn đản kia bị lệnh cưỡng chế về nhà tỉnh lại, không cần lo lắng bị phân đến cùng một lớp với Du Tam.