Chu lão phu nhân liền nói vài tiếng tốt.
Trình Tri Tự trầm ngâm một lát, “Con vừa mới hạ thuyền liền nghe nói, hiện tại ngay cả kẻ khuân vác ở bến tàu cũng biết tên ‘ Trình Khanh ’, đại ca sinh được một nhi tử có tiền đồ như thế, dưới suối vàng có biết cũng nhắm mắt!”
Vừa nghe đến tên ‘ Trình Khanh ’, Chu lão phu nhân liền sinh khí.
Từ mùa xuân năm trước một nhà Trình Khanh đỡ linh bài về quê hương, sinh hoạt của Chu lão phu nhân liền không thích ý bằng ngày xưa, Trình Khanh thỉnh thoảng lại làm ra chút động tĩnh cách ứng nàng —— rõ ràng là chính mình muốn chú ý Trình Khanh, mỗi khi Trình Khanh có tiến bộ gì, Chu lão phu nhân liền lòng dạ hẹp hòi không thoải mái, tự tìm phiền não còn muốn đổ lên trên người Trình Khanh!
Nhưng người trong phòng, không ai cảm thấy nơi nào có vấn đề.
Trình Tri Tự và Trình Tri Thuật là hai huynh đệ, ở trong quá trình trưởng thành vẫn luôn bị Chu lão phu nhân giáo huấn quan niệm đối lập cùng Trình Tri Viễn, bọn họ đều đã quen.
Bọn họ là người đắc lợi, tự nhiên sẽ không đi sửa đúng tư tưởng hẹp hòi ích kỷ của Chu lão phu nhân.
Nếu không có những chuyện mà Chu lão phu nhân làm, đại bộ phận gia nghiệp của nhị phòng vốn nên do đích trưởng tử Trình Tri Viễn nguyên phối sinh ra kế thừa, hai huynh đệ bọn họ đều sẽ không có được sinh hoạt hiện tại.
Chu lão phu nhân không chút nào che giấu chán ghét với Trình Khanh, Trình Tri Thuật cũng hát đệm:
“Nhị ca, tiểu nhi kia thật là xảo quyệt đáng giận, may mà hiện tại tuổi còn nhỏ, cũng không có tiền đồ, nếu không nhất định sẽ phá cho nhà của chúng ta không yên!”
Đó là cháu trai gì, rõ ràng là kẻ thù.
Trình Tri Thuật không lưu tình mắng Trình Khanh khựng lại, lại nói ngày sự tình phát sinh gần đây, “triều đình nên nhanh chóng kết luận án tham ô bạc cứu tế mới tốt.”
Một khi trần ai lạc định, tội danh của đại ca Trình Tri Viễn định ra, trong tộc liền sẽ không lại âm thầm che chở tiểu tử Trình Khanh kia, một đứa con của phạm quan, dù thông minh cũng không lên được mặt bàn, sẽ chỉ là ruồi bọ ong ong bay múa.
“Án tham ô bạc…… Thôi, trước không nói việc này, chờ triều đình định luận đi, ngày mai ta đi bái phỏng ngũ đường thúc.”
Trình Tri Tự nói nửa tiếng liền đình chỉ.
Trong lòng Chu lão phu nhân có nhàn nhạt không thoải mái.
Nhi tử đi trên đường nhậm chức còn cố ý vòng về Nam Nghi, nói là vấn an mẫu thân là bà, kỳ thật là muốn gặp lão thất phu ngũ phòng đi.
Khi làm tri châu ngũ phẩm, nhị phòng lấy ngũ phòng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bây giờ đều đã là tri phủ tứ phẩm, cũng không thoát được ngũ phòng dùng thế lực bắt ép?
Chiếu bộ dáng này, khi nào mới có thể chân chính dương mi thổ khí, làm Trình thị Nam Nghi lấy nhị phòng vi tôn!
Nhưng đứa con trai Trình Tri Tự này là trụ cột trong nhà, Chu lão phu nhân sẽ không làm nhi tử mất mặt mũi, giấu đi không thoải mái, vẫn phân phó hạ nhân quét tước phòng ốc, lại kêu Chu ma ma dẫn người đi bến tàu đón thê tử Chung thị của Trình Tri Tự, còn sai người đi thư viện báo tin, làm Trình Khuê xin nghỉ về nhà.
Trình Tri Tự mấy năm không về nhà, hai cha con liền mấy năm không gặp mặt, khi phụ thân trở lại, làm nhi tử tự nhiên muốn thỉnh an, bách thiện hiếu vi tiên, việc học quan trọng cũng không thể áp quá hiếu đạo.
……
Hẻm Dương Liễu.
Trình Khanh còn không biết nhị thúc Trình Tri Tự đã trở lại.
Có biết cũng không có gì, hiện tại bất luận chuyện gì đều không quan trọng bằng nàng tham gia huyện thí.
Để lại cho nàng thời gian chỉ còn có mười ngày.
Tuy rằng Mạnh Hoài Cẩn trước khi đi đã nói rất nhiều kỹ xảo dự thi cho nàng, còn phân tích sở thích của Lý tri huyện, nhưng Mạnh Hoài Cẩn cũng không phải thần, sao có thể chuẩn xác không có lầm biết huyện thí năm nay sẽ khảo cái gì được.