Ha hả, cái gì kêu là giống ba tỷ muội Trình gia?
Mỗi người đều cho rằng Trình gia xui xẻo, cho rằng các nàng sẽ bị hạch tội, thế cho nên phán quyết của triều đình còn chưa hạ đạt, đã có người muốn mệnh ba tỷ muội Trình gia.
Hiện giờ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Trình phu nhân được cáo mệnh tứ phẩm cung nhân, sắc mặt những người này liền thay đổi, Hà Uyển thực không quen nhìn.
Hà lão viên ngoại bất đắc dĩ, “Uyển nương, tình đời như thế, cháu là một tiểu cô nương không cần quá tích cực.”
Hà Uyển chu miệng, Trình Khanh cũng cảm thấy tiểu cô nương thật là đáng yêu.
Hà lão viên ngoại đưa Hà Uyển đi làm bạn cùng ba tỷ muội Trình Tuệ, chính mình mang theo Trình Khanh ở cửa xã giao, lão trượng tốt bụng này là thấy nhà Trình Khanh không có trưởng bối ra mặt, sợ Trình Khanh chiêu đãi không chu toàn khách khứa tới chúc mừng.
Tuy Trình Khanh từ trước đến nay tình cảm chậm nhiệt, chỉ nghĩ đến lợi ích, trái tim băng giá cũng bị Hà lão viên ngoại làm tan chảy.
Chờ đến khi Trình Ngũ lão gia đến, Hà lão viên ngoại mới công thành lui thân.
Trình Ngũ lão gia nhìn nội viện lộn xộn, không nhịn được nhíu mày:
“Qua hôm nay, cháu cũng nên thêm mấy hạ nhân.”
“Thúc gia, Tư Nghiên và Tư Mặc cháu dùng rất thuận tay, thúc có biết tin tức của hai người bọn họ không?”
Từ sau khi nhà nàng bị giam lỏng, Trình Khanh liền rốt cuộc chưa thấy qua hai người Tư Nghiên và Tư Mặc, bá tánh bình thường của Đại Ngụy cũng chưa có nhân quyền gì đáng nói, huống chi là hai gã sai vặt, Trình Khanh sợ hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trình Khanh vừa dứt lời, hai gã sai vặt liền chen đến trước mặt hành lễ: “Tiểu nhân thỉnh an thiếu gia, tạ ơn thiếu gia nhớ thương.”
Đúng là hai người Tư Nghiên và Tư Mặc.
Trình Khanh cũng không kịp hỏi tao ngộ của hai người, thấy hai người cũng không thiếu tay thiếu chân, liền sai hai người chạy nhanh hỗ trợ.
Thật tốt nha.
Không chỉ có nàng, mẫu thân, các tỷ tỷ chịu đựng giam lỏng, hai gã sai vặt cũng không có việc gì.
Biệt viện của Uông gia thực rộng mở, Uông gia nhận được tin tức cũng phái người tới tặng lễ. Uông gia không chỉ không có so đo tổn thất tiền thuê, còn muốn trả lại tiền thuê ban đầu cho Trình Khanh, nói Trình Tri Viễn là quan tốt bởi vì nhiệm vụ công mà hi sinh, triều đình đã hạ chỉ khen ngợi, Uông gia cũng nguyện ý tẫn chút lực non nớt —— Trình Khanh nơi nào không biết xấu hổ chiếm tiện nghi này, Uông gia gặp phải phiền toái mới phải cho thuê biệt viện, chiếm tiện nghi của Uông gia, Trình Khanh sẽ đỏ mặt!
Không chỉ có tiếp tục thanh toán tiền thuê, nàng còn tưởng tiếp tục thuê biệt viện Uông gia, lần này trực tiếp thuê nửa căn nhà.
Ngũ lão gia nói không sai, nàng nên tìm thêm mấy hạ nhân về nhà.
Có thể hưởng thụ thoải mái, Trình Khanh tuyệt không phải người tự tìm khổ.
Chờ náo nhiệt tan đi, người một nhà Trình Khanh mới có thể nói chút lời tri kỷ với nhau.
Lúc này không có người ngoài ở đây, nói đến chỗ động tình, người một nhà không thiếu được ôm đầu khóc rống.
Đây là phát tiết cần thiết.
Đối với một nhà Trình Khanh tới nói, những ngày hắc ám nhất, khó sống nhất cuối cùng cũng đi qua.
Nước mắt Liễu thị có rất nhiều chua xót.
Cáo mệnh tứ phẩm cung nhân làm Liễu thị hôm nay được rất nhiều phu nhân trong huyện thân cận.
Nhưng Liễu thị tình nguyện không cần phong hào cáo mệnh này, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn không thể so được với Trình Tri Viễn còn sống.
Đã không có áp lực trở thành ‘ con của phạm quan ’, gánh nặng trên đầu vai của Trình Khanh tan mất hơn phân nửa.
Nàng có thể càng nhẹ nhàng đi tham gia khoa khảo, không cần lo lắng ngày nào đó buổi sáng tỉnh lại, công danh đã thi đậu bị người ta xóa bỏ.
Nếu còn có người lấy xưng hô ‘ con của phạm quan’ chế nhạo nàng, Trình Khanh có thể dỗi cho đối phương hoài nghi nhân sinh!
Nàng nghĩ về tương lai, hưng phấn đến đã khuya cũng chưa ngủ được, sau đó nàng liền thấy được phía trước cửa sổ chợt lóe qua một bóng người.