Bệnh kiều đối với nàng tri kỷ quan tâm như vậy, Trình Khanh không có thụ sủng nhược kinh, nàng chỉ cảm thấy không khoẻ.
Biết nàng là tiểu hài tử, còn nửa đêm mời nàng lại đây?
“Ta cho rằng giao dịch cùng thế tử đã kết thúc, nhưng xem thái độ của thế tử lại không giống, Trình Khanh chỉ là một tiểu dân chúng, không tư cách cùng ăn thịt uống rượu với thế tử.”
Tiêu Vân Đình liếc nhìn nàng một cái.
Không, không phải.
Trong miệng nói chính mình là tiểu dân chúng, trong ánh mắt biểu hiện ra ngoài rõ ràng không phải như vậy.
Tiểu dân chúng chân chính thấy một tiểu quan đều sẽ mềm chân, huống chi là ngồi cùng thế tử Vương phủ?
Tiêu Vân Đình có thể nhớ kỹ Trình Khanh, ngoại trừ bản lĩnh làm trướng của Trình Khanh, chính là bởi vì Trình Khanh ‘ đặc biệt ’, vì điểm đặc biệt này, Tiêu Vân Đình không ngại lại đến Nam Nghi một lần nữa.
“Không sai, giao dịch đã kết thúc. Ngươi giúp ta làm sổ sách, ta trả lại trong sạch cho phụ thân ngươi, thoả thuận của hai bên đã xong, ngươi và ta không thiếu nợ lẫn nhau.”
“Quan viên tầm thường tuy là hi sinh vì nhiệm vụ, triều đình cũng chỉ truy tấn cao hơn một phẩm so với khi còn sống, trừ phi là lập công lớn kinh thế, làm triều đình không thể không trọng thưởng. Phụ thân ngươi đích xác là chết oan, nhưng lại không đến mức từ thất phẩm truy tấn lên tứ phẩm, ngoại trừ vui mừng, ngươi liền không có miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó sao?”
Trình Khanh đương nhiên nghĩ tới! Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này vượt qua trả giá đại giới của nhà nàng.
Ban ngày người trong nhà quá nhiều, Trình Khanh tính toán tìm một cơ hội nói chuyện về việc này cùng Ngũ lão gia.
Nhưng còn chưa có nói, đã bị Tiêu thế tử gọi dậy từ trong ổ chăn.
“Là thế tử ở trong đó tác động sao?”
Tiêu Vân Đình vì Trình Tri Viễn tranh thủ đến lễ tang trọng thể như vậy, tình người này rất lớn, Trình Khanh sợ chính mình phải bán mình cho phủ Nghiệp Vương mới có thể hoàn lại được.
Nàng đầy mặt viết kháng cự, Tiêu Vân Đình chỉ coi như không nhìn thấy, lắc đầu phủ quyết suy đoán của Trình Khanh:
“Có một chút nguyên nhân là do ta, nhưng không phải quan trọng nhất, một nhà các ngươi hưởng thụ chính là đền bù của hoàng đế…… ô danh trên người phủ Nghiệp Vương và phụ thân ngươi đều đã được rửa sạch, việc tham ô bạc cứu tế không quan hệ cùng phủ Nghiệp Vương, hoàng đế cũng đã điều tra ra kẻ chủ mưu phía sau màn, nhưng hoàng đế không tính toán trừng phạt người nọ, cho nên hậu thưởng người vô tội chịu liên lụy lần này, không chỉ có phụ thân ngươi, phủ Nghiệp Vương cũng được hậu thưởng.”
Trên mặt Tiêu Vân Đình chợt lóe qua châm chọc.
Trình Khanh kinh ngạc, “Ý của thế tử, hoàng đế dùng phương thức ba phải phán quyết vụ án tham ô bạc?”
Tiêu Vân Đình chậm rãi gật đầu.
Lửa giận của Trình Khanh bị châm lên.
Chuyện này gác ở xã hội hiện đại, tương đương với giết người xong bồi thường chút tiền cho người nhà của người bị hại là hết, hung thủ không cần ngồi tù!
Nàng không muốn bồi thường như vậy.
Đột nhiên từ trong miệng Tiêu Vân Đình biết được chân tướng, trong đầu Trình Khanh quay cuồng, ghê tởm muốn nôn —— nàng từ trước đến nay không phải một người có tinh thần trọng nghĩa đặc biệt mạnh, nhưng nàng thực bênh vực người của mình, bồi thường nàng cũng không muốn, làm người nhà của người bị hại, nàng chỉ muốn hung thủ nhận được trừng phạt đúng tội!
Tiêu Vân Đình động đũa kẹp một mảnh thịt lên.
“Ngươi thực tức giận.”
Thực sự có ý tứ.
Người bình thường sẽ không nghi ngờ quyết định của hoàng đế.
Hoàng đế muốn bồi thường cho ai, người đó cũng chỉ có thể cung cung kính kính chịu.
Hoàng tử phạm pháp cùng tội với thứ dân là chê cười lớn nhất, luật pháp là hoàng đế dùng để quản lý bá tánh Đại Ngụy, lại vô dụng với bản thân hoàng đế.
Hoàng đế cho rằng một người có tội, không cần chứng cứ gì.
Hoàng đế muốn bao che một tên tội phạm, dù chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cũng có thể làm như không thấy.