Trình Khanh chắp tay, xoay người liền đi.
"Ngươi lớn mật ——"
Tiểu Kế đứng ở ngoài đình hầu hạ, theo bản năng muốn giáo huấn Trình Khanh đối với thế tử vô lễ một chút, bị Tiêu Vân Đình ngăn lại: "Đêm đã khuya, ngươi đưa Trình Khanh trở về đi, Trình Khanh là khách nhân của bổn thế tử, không được vô lễ."
Trình Khanh và Tiểu Kế hiển nhiên là ghét nhau như chó với mèo.
Nhưng không có Tiểu Kế hỗ trợ, nàng lại không có biện pháp ở dưới tình huống không kinh động đám người Liễu thị về đến nhà.
Thái độ Tiểu Kế lạnh nhạt, Trình Khanh đồng dạng khó chịu, chờ Tiểu Kế đưa nàng về phòng, Trình Khanh thực không khách khí:
"Tiểu Kế cô nương nếu lần sau lại đến, nhất định nhớ rõ đi cửa chính, nhà ta chỉ là gia đình bình dân, không mời nổi hộ viện võ nghệ cao thâm, ta tính toán nuôi mấy con chó dữ giữ nhà."
Nếu còn trèo tường sẽ bị chó cắn, Trình Khanh nói trước.
Tiểu Kế hừ một tiếng.
Nếu không phải thế tử phân phó, Trình Khanh dù có dùng kiệu tám người nâng cũng không mời được nàng tới!
Cũng không biết thế tử vì sao lại coi trọng tên Trình Khanh này.
Một huyện Án Đầu tính là cái gì, ngay cả Mạnh công tử đã là Giải Nguyên, cũng không kiêu căng giống như Trình Khanh, dám cự tuyệt mời chào của thế tử.
Tiểu Kế vừa đi, Trình Khanh đêm nay hoàn toàn mất ngủ, gần như là trợn mắt tới hừng đông.
Sáng sớm nàng liền nói muốn đi ngũ phòng:
"Con muốn cùng thúc gia bàn bạc việc hạ táng phụ thân."
Liễu thị gật đầu, "Con tuổi còn nhỏ chưa trải qua việc tang lễ, hỏi ngũ thúc gia của con xem có cái gì cần chú trọng không."
Trình Khanh đáp lời.
Trước khi ra cửa, Trình Khanh phân phó Tư Mặc đi đến chỗ môi giới chọn người:
"Muốn một người trông cửa, một người nấu cơm, hai nha đầu tay chân lanh lẹ, lại kêu nông hộ ở trấn Võ Tân đưa tới hai con chó lớn nghe lời để giữ nhà…… Đúng rồi, nếu hôm nay nhị phòng có người tới cửa, trước ngăn ở cửa, không được cho bọn họ tùy tiện vào phòng."
Trình Khanh dù sao cũng không ngược đãi hạ nhân, chỉ cho là nàng tiêu tiền mướn người làm việc, nếu tương lai hạ nhân có thể kiếm đủ bạc chuộc thân, Trình Khanh sẽ quyết đoán thả đối phương đi.
Tư Mặc lớn tiếng trả lời.
Trình Khanh khảo trúng huyện án đầu, triều đình lại hạ chỉ truy tấn Trình Tri Viễn, Trình gia bây giờ xưa đâu bằng nay, hai gã sai vặt đều tràn ngập nhiệt tình, im bặt không nhắc tới đoạn thời gian Trình gia bị điều tra đã phải chịu khổ như thế nào.
Trình Khanh hiện tại kinh tế không khẩn trương như năm ngoái, ngày hôm qua Tiêu Vân Đình tuyên chỉ, ngoại trừ cáo mệnh của Liễu thị và Trình Khanh có danh ngạch vào Quốc Tử Giám, còn được ban cho quan phục và trăm lượng hoàng kim.
Trăm lượng hoàng kim có thể đổi thành ngàn lượng bạc trắng, Trình Khanh ngày hôm qua khi tiếp chỉ còn cảm thấy hoàng đế Đại Ngụy cho tiền an ủi rất khẳng khái, tối hôm qua nghe xong lời Tiêu Vân Đình nói tức khắc lại thấy vô ngữ.
Tiền an ủi gì chứ, nói phí bịt miệng càng thích hợp hơn!
Là hoàng đế bao che hung phạm, cho Trình gia tiền phí bịt miệng.
Trình Khanh không phải người xúc động, nàng muốn nhịn xuống ghê tởm, lợi dụng thật tốt số tiền bịt miệng này, số tiền Trình Tri Viễn lấy mệnh đổi về, đương nhiên phải dùng để giúp người Trình gia sống tốt hơn.
Kế hoạch trồng hoa có thể tiếp tục tiến hành, làm người nhà được ở rộng hơn, giải thoát các nàng khỏi việc nhà nặng nề, số bạc này mới không tính là lãng phí ——
Thấy Ngũ lão gia nàng cũng nói như vậy.
Ngũ lão gia không để ngàn lượng bạc này vào mắt, Trình Khanh xài như thế nào cũng được.
Ngũ lão gia muốn nói chính là một sự kiện khác:
"Đám người do Du Tam đưa đến huyện nha đã khai ra, Lý tri huyện nguyện ý bán cho Trình thị một ân tình, làm chính chúng ta xử lý việc này, cháu có tính toán gì không."
"Thúc gia, Đại Ngụy có luật pháp, cháu cảm thấy Lý đại nhân ấn luật xử trí liền rất không tồi, ý của thúc gia như thế nào?"
"Ngươi đứa nhỏ này……"