"Hành đường ca, đây cũng không phải là lúc thể hiện, huynh hiện tại không quay về, chẳng lẽ còn có thể một năm không quay về sao?"
Thư viện Nam Nghi có quy củ nghiêm ngặt, không có lý do chính đáng, Trình Hành dám vắng học một năm, dù sang năm một hơi khảo qua viện thí cũng đừng nghĩ trở lại được thư viện.
Không chỉ có Trình Khanh khuyên hắn, mấy người khác cũng khuyên, Trình Hành lại càng đỡ càng say, nói cái gì cũng không chịu cùng mọi người trở về Nam Nghi.
Trình Khanh hướng tộc huynh nháy mắt:
"Thôi được, Hành đường huynh là nhất thời khó có thể xuống đài, không muốn cùng chúng ta đồng hành, chúng ta cũng không cần miễn cưỡng huynh ấy. Hiện tại huynh ấy còn chịu ở nơi này, có gia phó của ngũ phòng chăm sóc, nếu lại chọc huynh ấy nóng nảy dọn ra ngoài, thì biết chạy đi đâu tìm người?"
Nói cũng đúng.
Tất cả mọi người cùng nhau tới tham gia phủ thí, khi tới tin tưởng tràn đầy, khảo xong kết quả cũng vô cùng không tồi, chỉ có Trình Hành là người thi rớt, khó trách không muốn cùng bọn họ trở về.
Mọi người đều muốn lưu mặt mũi cho Trình Hành, không hề khuyên bảo nữa, Trình Hành thấy mọi người đều đi thu thập hành lý không để ý tới hắn, càng thêm bực mình.
Một người tâm tình không tốt, người khác làm như thế nào cũng sai.
Trình Khanh lại có gì đặc biệt hơn người?
Hắn ngoại trừ huyện thí, phủ thí tốt, còn không phải là bởi vì Ngũ lão gia coi trọng thôi sao.
Bảy tám năm trước, khi đó Trình Hành đã đủ lớn để nhận thức, tộc trưởng Trình thị là ông nội của Trình Hành, Trình đại lão gia ở trong tộc nói một không hai, đại phòng phong cảnh cỡ nào nha!
Trình Hành là tôn tử của đại phòng, ở Nam Nghi cũng chúng tinh củng nguyệt.
Sau này Trình đại lão gia trúng gió qua đời, Trình Ngũ lão gia thành tộc trưởng mới, đại phòng liền trở thành mặt trời sắp lặn, thanh thế một ngày không bằng một ngày.
Cho đến hôm nay, hắn không chỉ phải né tránh ngũ phòng, con cháu lục phòng, còn phải né tránh Trình Khuê nhị phòng, ngay cả nhìn thấy Trình Khanh không nền tảng ở Nam Nghi, cũng phải đi đường vòng?
Trình Hành đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn về phía phòng Trình Khanh, biểu tình rất là tối tăm, ngay cả gã sai vặt bên người cũng cảm thấy lo sợ bất an.
"Thiếu gia, thiếu gia đừng xúc động……"
Trình Khanh lại bắt được Án Đầu phủ thí, trở lại Nam Nghi càng sẽ trở thành bánh trái thơm trong tộc.
Hướng gió của Trình thị Nam Nghi chính là đơn giản thô bạo như vậy, ở phương diện khác dù có năng lực cũng không tính toán gì hết, chỉ có ở trên khoa khảo chứng minh được chính mình, mới là người toàn tộc đều coi trọng!
Gã sai vặt sợ thiếu gia nhà mình đối thượng Trình Khanh sẽ có hại, Trình Hành lại không cho là đúng: "Im miệng, ta hành sự đều có đúng mực."
Gã sai vặt âm thầm kêu khổ.
Trình Hành là thiếu gia đại phòng, là chủ nhân, chủ nhân sẽ không phạm sai lầm, một khi Trình Hành phạm sai lầm, bị phạt là gã sai vặt hầu hạ bên người.
Gã sai vặt nghĩ đến Chu ma ma nhị phòng bị bệnh hiểm nghèo chết.
So tư lịch với Chu ma ma, chính mình lại tính là cái gì đâu.
Nhưng Chu ma ma nói chết thì chết, một cái mạng nhỏ của chính mình có thể giữ được hay không, liền xem có thể coi chừng thiếu gia nhà mình chặt chẽ hay không.
Trình Khanh biết chính mình lại có thêm một địch nhân.
Nhưng nàng không để bụng.
Không bị người đố kỵ là tài trí bình thường.
Nàng nên là ngôi sao lóe sáng nhất trong đêm đen, chẳng lẽ bởi vì người khác đố kỵ, liền phải chủ động che khuất quang mang sao?
Cũng may tố chất tâm lý của Trình Khanh tốt, nhiều chuyện như vậy áp trong lòng không những không hỏng mất, còn tự giác cuộc sống thật sự có tư vị.
Trình Khanh hỉ khí dương dương cùng mấy tộc huynh trở về Nam Nghi, còn chưa có ra khỏi Tuyên Đô phủ đã bị người cản lại. Nếu chặn đường là đạo tặc, gia phó của Trình thị Nam Nghi cũng không phải là ăn chay, lập tức có thể chộp vũ khí chạy lên trên, núi đao biển lửa đều dám xông vào một lần.