Tề gia phái người muốn tìm phiền toái cho nàng, đều bị Minh Nguyệt Lâu chắn trở về.
Trình thị Nam Nghi cũng chào hỏi qua, không đồng ý Thi Thi Minh Nguyệt Lâu dùng việc đoạt phu trong tay Trình Tuệ làm mánh lới kiếm khách.
Minh Nguyệt Lâu không để ý tới Tề gia, lại không có biện pháp cự tuyệt Trình thị Nam Nghi, không tình nguyện đáp ứng.
Đó là chuyện năm trước.
Tháng trước, bỗng nhiên tình thế thay đổi, Trình thị Nam Nghi không những không cho Minh Nguyệt Lâu lấy sự kiện đoạt phu làm mánh lới lôi kéo khách, còn không cho Thi Thi tiếp tục lưu tại Tuyên Đô phủ.
Tuyên Đô cách Nam Nghi quá gần, sự tồn tại của Thi Thi gây tổn hại đến mặt mũi của nữ nhi Trình thị!
Cây rụng tiền vất vả bồi dưỡng không thể nói thả liền thả, đổi một địa phương khác tái tạo thanh thế, Thi Thi còn có thể vì Minh Nguyệt Lâu kiếm tiền.
Trước khi đi đến tìm Trình Khanh xoát một đợt cảm giác tồn tại, chính là vì tạo thế cho Thi Thi.
Đáng tiếc Trình Khanh cũng không phối hợp, một hồi náo nhiệt bị diệt trừ trong vô hình.
Trình Khanh là dạng người gì Thi Thi còn chưa có minh bạch, nhưng khi nàng đối thượng với Trình Khanh lại không dám cùng đối phương tranh chấp.
Không quan hệ với tuổi tác, chính là nói không ra cảm giác kia.
Xe ngựa lung lay xuất phát, Thi Thi cầm ngân phiếu Trình Khanh cho nàng ra, bỗng nhiên cảm khái với tỳ nữ Hồng Tiêu vẫn còn đang tức giận:
"Ta thật hâm mộ Trình đại nương tử."
"Con gái của nhà quan, ai không hâm mộ, không có Tề gia Nhị công tử, cũng có thể tìm được việc hôn nhân tốt khác……"
Hồng Tiêu lẩm bẩm tự nói, vì Thi Thi bất bình, cũng hoài cảm cho bản thân.
Vừa vào tiện tịch, liền chung thân không có trông cậy vào.
Thi Thi lại lắc đầu, "Ta không hâm mộ gia thế của Trình đại nương tử, ta hâm mộ nàng có một đệ đệ tốt."
Hôn sự không ổn, liền lui.
Có người gây trở ngại đến Trình đại nương tử, liền đuổi đối phương đến rất xa.
Loại cảm giác được bảo hộ này, Thi Thi chưa bao giờ thể hội quá!
"Hồng Tiêu, ta có cảm giác, chúng ta cũng nhìn thấy Trình án đầu."
……
Trình Tuệ được đầu bảng Minh Nguyệt Lâu hâm mộ, lúc này đang ở hẻm Dương Liễu chờ đợi.
Tư Mặc đang cùng nàng nói chuyện điền trang, Trình Tuệ có hơi chút thất thần.
"Tư Mặc, ngươi nói tiểu lang bao lâu sẽ tới nhà?"
"Tiểu nhân không biết, người báo tin hôm qua đã trở về đến Nam Nghi, thiếu gia bọn họ hôm nay cũng nên trở về đi."
Lời này đã hỏi vài lần, người hỏi không chê phiền, người đáp cũng không có không kiên nhẫn.
Không tồi, ngày hôm qua phủ thí vừa yết bảng, gia phó ngũ phòng liền trở về Nam Nghi báo tin.
Trình Khanh thiếu gia lại trúng đầu danh phủ thí, lại lần nữa bắt được ‘ Án Đầu ’…… Huyện thí, phủ thí cùng viện thí, cũng được xưng là tiểu tam nguyên, Trình Khanh trúng liền hai nguyên, Trình gia từ trên xuống dưới là hỉ khí dương dương.
Đừng nói Tư Nghiên và Tư Mặc hai gã sai vặt đã đi theo Trình gia trải qua giai đoạn khó khăn, ngay cả hạ nhân mới mua về thấy Trình Khanh ở trên khoa khảo có tiền đồ, khi làm việc cũng thập phần ra sức.
Người báo tin vừa đi, hai nha đầu đều không cần Liễu thị cố ý phân phó, từng người xách thùng nước, dùng giẻ chà lau trong nhà ngoài nhà sạch sẽ, chờ đón Trình Khanh trở về!
Làm hạ nhân không có nhiều lý tưởng lắm, đi theo gia chủ có phát triển không ngừng, cuộc sống liền sẽ không quá kém.
Trình Tuệ liên tiếp thất thần, rốt cuộc chờ được thân ảnh Trình Khanh xuất hiện ở hẻm Dương Liễu, các hàng xóm láng giềng quá nhiệt tình, bắt gà vịt muốn nhét cho Trình Khanh, Trình Khanh thật vất vả mới chen được về nhà, trên cánh tay còn treo một con cá chép lớn, là ai sấn loạn đưa cho, nàng cũng không biết.
Ba tỷ muội Trình Tuệ nhìn thấy thật vui vẻ, Trình Khanh đưa cá cho nữ đầu bếp:
"Buổi tối thêm đồ ăn!"
Trình Khanh rốt cuộc là không ăn được món cá chép kho tàu kia, nàng vừa mới nghỉ chân ở trong nhà một lúc đã được Ngũ lão gia sai người tới gọi đi.