Đây tuyệt đúng không phải trùng hợp, cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể an bài ra được. Bỗng nhiên bến tàu loạn lên, Trình Hành rơi xuống nước, phụ nhân váy đỏ nhảy cầu cứu Trình Hành, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, phụ nhân và Trình Hành da thịt thân cận, tổn hại danh tiết của chính mình đổi về tánh mạng của Trình Hành…….
Trình Khuê nói không ra lời.
Trong đám người, Trình Khanh mặt mày mỉm cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Là bắt đầu bố cục từ khi nào?
Lại sao có thể bảo đảm sự tình sẽ không bại lộ.
Chịu đựng A Hiển châm chọc, một chút cũng không dao động, kiên trì chỉ ấn bước đi của chính mình để thực hiện.
Trình Khanh mười bốn tuổi, vóc dáng còn không bằng tiểu lang cùng tuổi, gầy yếu, bề ngoài nhìn như phúc hậu và vô hại, giờ này khắc này thế nhưng lại làm Trình Khuê cảm giác sợ hãi.
Trình Khuê bỗng nhiên ý thức được, Trình Khanh khả năng chưa từng nghiêm túc coi hắn như đối thủ ngang nhau, làm địch nhân của Trình Khanh, kết cục chỉ sợ không kém Trình Hành bao nhiêu, dùng mưu kế ở trên người Trình Hành, đủ để đánh sập bất luận một học sinh nào trong thư viện!
Trình Khuê không khỏi lui về sau hai bước.
Du Tam biểu hiện lại không giống Trình Khuê, trong xương cốt hắn đều bốc cháy lên hưng phấn —— hắn đã biết mà, Trình Khanh không phải loại người thuần lương gì, hắn lần đầu tiên rõ ràng như thế, rõ ràng bắt được đuôi cáo của Trình Khanh!
Trình Khanh ngày xưa biểu hiện ra ngoài đều là biểu hiện giả dối, là mặt nạ giả dối, giờ này khắc này mới lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Du Tam gần như không khống chế được chính mình, hắn quả thực kích động muốn hỏng rồi.
……
Một người sợ hãi, một người hưng phấn kích động.
Trình Khanh không biết nội tâm phong phú của hai người Du Tam và Trình Khuê, nếu biết cũng sẽ không quá để ý.
Nhìn Trình Hành nằm trên mặt đất giả chết, Trình Khanh một chút cũng không nóng nảy.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay, làm sao để Trình Hành dễ dàng tránh thoát?
Trình Hành đã hiệp ân cầu báo làm cho trong cả huyện đều đang nghị luận Hà Uyển, hiện giờ cũng nên chính mình nhấm nháp tư vị đồng dạng.
Thôi Ngạn đã sắp véo cho Trình Hành xuất huyết, Trình Hành vẫn không chịu trợn mắt.
Trình Khanh chậm lại âm thanh, nói với phụ nhân đang anh anh khóc thút thít: "Người rơi xuống nước là tộc huynh của ta, Trình Hành cháu đích tôn Trình thị đại phòng. Trình Hành phẩm hạnh cao khiết, lấy giúp người làm niềm vui, hiện giờ được nương tử xá danh tiết cứu giúp, nhất định sẽ phụ trách đối với nương tử, nương tử đừng khóc."
Phụ nhân bán tín bán nghi.
Trình Khanh vẻ mặt nghiêm túc, "Nương tử có thể nghi ngờ lời Trình Khanh nói, lại không thể nghi ngờ nhân phẩm của Hành huynh, chư vị đồng môn đều có thể làm chứng, hôm qua tộc huynh còn cùng ta biện luận, nói danh tiết của nữ tử so với tánh mạng còn quý trọng hơn, chính miệng nói ra, tộc huynh sao có thể đổi ý được?"
Ngạch ——
Đám học sinh thư viện hai mặt nhìn nhau.
Mọi người ẩn ẩn cảm thấy quái đản, rồi lại không giống như Du Tam và Trình Khuê, tận mắt nhìn thấy quá trình phụ nhân váy đỏ mạnh mẽ cứu lại Trình Hành đã chết đuối, tự nhiên không có hoài nghi Trình Khanh thiết cục.
Tuy là như thế, một màn phát sinh trước mắt, vẫn trùng hợp tới nông nỗi quỷ dị!
Trình Hành đã nói qua, danh tiết của nữ tử so với tánh mạng còn đáng trân trọng hơn, nhưng đó là nói thiên kim đại gia, Hà tiểu nương tử, không phải là phụ nhân lớn tuổi nha.
Phụ nhân này là ai, bối cảnh như thế nào, tất cả mọi người một mực không biết, xét về tuổi tác cũng đủ làm nương của Trình Hành, nếu thật bảo Trình Hành phụ trách cho một phụ nhân như vậy, giống như có hơi chút tàn nhẫn.
Bọn học sinh thư viện ấp úng, mí mắt Trình Hành rung động, hận không thể nhảy dựng lên một quyền đánh nghiêng phụ nhân dáng vẻ kệch cỡm, lại một đao thọc chết Trình Khanh miệng tiện, nhưng không dám ‘ tỉnh lại ’, sợ bị phụ nhân kia đương trường ăn vạ ném không thoát.
Chính mình nhất định là bị Trình Khanh tính kế!
Trình Khanh đáng chết!