Ngày thường Du Tam nghe được nghi ngờ như vậy đã sớm dậm chân, đây là nghịch lân Du Tam thiếu gia không thể đụng vào, là lão hổ không thể sờ mông.
Nhưng lúc này, Du Tam không rảnh lo cãi cọ cùng Trình Khanh.
Hắn thật sự không nhịn được, tâm ngứa khó nhịn.
Trình Khanh làm chuyện xấu, so với hình tượng học sinh ngoan ngày thường càng có mấy lần lực hấp dẫn, giống như nam châm hấp dẫn Du Tam, làm hắn không nhịn được tưởng tới gần.
Hắn cũng không biết chính mình làm sao vậy, chỉ là cực tưởng trò chuyện cùng Trình Khanh, nói cái gì cũng không quan trọng, cho dù là Trình Khanh trợn trắng mắt, cũng không giống người thường.
Tâm hoả thiêu tràn đầy, Du Tam dựa vào càng gần chút:
"Uy, thân phận của phụ nhân này có ẩn tình đi, ngươi còn chuẩn bị kinh hỉ gì cho Trình Hành, nói nghe một chút đi!"
Trình Khanh vẻ mặt chính sắc, "Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu."
Bậy bạ.
Trên mặt Du Tam viết mấy chữ to "Ta đã nhìn thấu ngươi".
Trình Khanh không thèm để ý chút nào.
Tuy là mỗi người đều có thể nhìn thấu việc này là nàng làm thì như thế nào?
Nhưng chứng cứ đâu.
Lấy không ra chứng cứ, Trình Khanh cũng sẽ không thừa nhận, nàng vừa mới trúng tiểu tam nguyên, dù đại phòng hận không thể bóp chết nàng, trong tộc cũng sẽ không đồng ý.
Đại Ngụy lại không giống xã hội hiện đại có camera theo dõi, có thể nhìn thấy sự tình đã phát sinh.
Trình Khanh còn sợ người đại phòng xem không rõ.
Trình Hành cắn Hà Uyển không bỏ, hôm nay chuyện này không thể để yên!
Trình Khanh không để ý tới Du Tam, Du Tam lại đê tiện giống con chó ghẻ, vẫn luôn ý đồ dựa gần đến bên người nàng, còn chưa có tìm được lời nói, đã khiến Trình Khanh thập phần không kiên nhẫn, rốt cuộc nói:
"Ngươi kiên nhẫn xem tiếp không phải sẽ biết sao, hỏi quá minh bạch, đến khi xem diễn liền mất đi xuất sắc."
Nói cũng đúng.
Du Tam quả nhiên an tĩnh lại.
Hôm nay không tiện cãi nhau cùng Trình Khanh.
Từ bến tàu đến trong huyện, lại đi đến cửa đại phòng Trình thị, đám người đi theo phía sau càng ngày càng nhiều.
Quần chúng càng nhiều, phụ nhân kia càng hưng phấn, kể lại chuyện đã phát sinh ở bến tàu một lần lại một lần, nhóm quần chúng muốn cười lại không dám cười, đều thập phần tò mò —— Trình Hành tiểu công tử còn chưa cưới vợ, phụ nhân này khóe mắt đều đã có nếp gấp, thật muốn làm Trình Hành cưới về nhà, hình như là Trình Hành ăn lỗ nặng!
"Nếu thật là tống cổ không xong, vậy nạp làm thiếp liền xong xuôi, ném ở hậu viện mặc kệ là được, lão phụ nhân, thật đúng là dám vọng tưởng gả cho thiếu niên lang?"
Quần chúng tự nhận thông minh, vì Trình Hành đưa ra kiến nghị, lại không ngờ lập tức bị người bên cạnh phản bác:
"Ngươi khẳng định là người bên ngoài! Huyện Nam Nghi ai không biết quy định của tộc Trình thị, con cháu trong tộc 40 không có con mới có thể nạp thiếp! Trình công tử dù cho tưởng cấp danh phận ‘ thiếp ’ cho bà thím trung niên này, tộc quy của Trình thị cũng không đồng ý !"
"Đúng vậy, tộc quy của Trình thị đích xác thực nghiêm, vì có tộc quy ước thúc như vậy, gia đình bình thường đều muốn gả nữ nhi cho con cháu Trình thị……"
Xem đại phòng Trình thị sẽ giải quyết như thế nào.
Nói không chừng cho phụ nhân này một số bạc lớn, liền xong chuyện.
Phụ nhân bởi vì cứu Trình Hành rơi xuống nước bị huỷ hoại danh tiết, nhiều đôi mắt nhìn như vậy, Trình Hành tưởng chối bỏ cũng không xong, chỉ có phụ nhân chủ động nói không gả mới được, nếu đổi thành Trình Hành nói không phụ trách, nước miếng đều phải phun cho Trình Hành chết đuối.
Di, như thế nào càng nghĩ, càng cảm thấy việc này rất là quen tai.
Trong huyện đã nhiều ngày không phải đang nói sự tình Hà gia tiểu nương tử rơi xuống nước được cứu, mất danh tiết, cần phải gả cho ân nhân cứu mạng sao?
Ân nhân cứu mạng kia, đúng là con cháu đại phòng Trình thị…… A, chính là tên Trình Hành nha!