Quân ân khó lường, mặc kệ vì sao, Ngũ lão gia nuôi nữ nhi huyện chúa cứu giá có công là sự thật, tộc nhân nơi nào còn dám nghi ngờ hắn bao che Trình Khanh.
Trình Khanh nghe người ta nghị luận lúc này lại không có đầu mối.
Trình Dung sao lại cứu giá có công?
Một tiểu nương tử khuê phòng, nào có cơ hội cứu giá!
Bởi vì có Mạnh Hoài Cẩn trước đó nhắc nhở, Trình Khanh đã có chuẩn bị tâm lý, nếu bỗng nhiên hạ thánh chỉ nói Trình Dung được tuyển làm hoàng tử phi, nàng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Không phải hoàng tử phi, là huyện chúa, quá kỳ quái!
Ngũ phòng khách đông như mây, đều đang chúc mừng Lý thị giáo dưỡng ra nữ nhi làm vẻ vang cho trong tộc.
Lý thị ở trước mặt mọi người cười nói yến yến, đóng cửa lại lại cười không nổi:
"Lão gia, Dung nương bất chợt được phong làm huyện chúa, trong lòng ta quá không yên ổn, đứa nhỏ này đi kinh thành đến tột cùng đã đụng phải chuyện gì nha!"
Hoàng ân dễ hưởng như vậy sao.
"Cứu giá có công", bốn chữ này nói đến dễ dàng, lại có nguy hiểm quá lớn làm bạn!
Dung nương đã tao ngộ nguy hiểm bao lớn, mới có thể được hoàng đế phong làm huyện chúa?
Lý thị hận không thể lắp cánh bay đến kinh thành, không tận mắt nhìn thấy Trình Dung hoàn hảo không tổn hao gì, Lý thị không yên tâm!
Ngũ lão gia đồng dạng quan tâm.
Chuyện lớn như vậy, kinh thành bên kia cũng chưa viết thư tới báo cho.
Lần trước ông viết thư cho bào đệ Trình Lục lão gia cũng vậy, đối với việc Trình Dung có khả năng được chọn làm hoàng tử phi, Trình Lục lão gia cố tránh nói, không chịu trả lời chính diện.
Ngũ lão gia đã sớm thập phần hối hận vì đưa nữ nhi đi đến kinh thành.
Không bằng ở lại Nam Nghi chọn rể.
Tư tâm cũng nghĩ để Trình Dung gả càng tốt, vì tranh một hơi, lại khiến hôn sự của Trình Dung không chịu ông và thê tử khống chế.
"Mấy ngày tới, trong kinh có lẽ sẽ có thư tới, Lục đệ không viết thư, hài tử Dung nương kia sẽ không để chúng ta suy đoán lung tung, nhất định sẽ nói rõ ngọn nguồn. Bà chậm rãi thu thập hành lý chờ, đọc xong thư mới khởi hành, đối với sự tình ở kinh thành cũng có chuẩn bị!"
Lý thị lau nước mắt, "Vậy nghe lão gia!"
Chờ bà đi kinh thành, là có thể che chở cho Dung nương, phu thê Lục lão gia cũng quá không đáng tin cậy, Lý thị hiện tại ai cũng không tin, chỉ tin chính mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.
Qua mấy ngày, trong kinh quả nhiên có thư tới.
Trình Lục lão gia và Trình Dung đều viết thư.
Lục lão gia nói Trình Dung được phong làm huyện chúa là chuyện tốt, Trình thị trên mặt có ánh sáng, hôn sự của bản thân Trình Dung liền tăng thêm bậc thang.
Thư của Trình Dung càng nhiều là an ủi cha mẹ, sự tình vì sao được phong làm huyện chúa cũng chỉ nói đơn giản vài câu.
Hóa ra nàng cứu giá có công, nhưng không phải cứu thánh giá, mà là vì cứu Thái Hậu ở Đại Từ Bi Tự nên bị thương, Thái Hậu ra cung lễ Phật gặp nạn, được Trình Dung phấn đấu quên mình cứu giúp, cực kỳ cảm động, xong việc bảo hoàng đế phong nàng làm huyện chúa.
Có bổng lộc không có thực ấp, phong hào huyện chúa tuy dễ nghe, lại cũng không phải ân điển khó có thể thừa nhận, thỉnh cha mẹ không cần lo lắng.
Thế này là không cần lo lắng?
Ban đầu là Lý thị đêm không thể ngủ, hiện giờ đổi thành Ngũ lão gia lo lắng đến ngủ không yên.
"Nữ nhi vào kinh, cũng may có Mạnh Trạng Nguyên chiếu cố, đủ loại chuyện trước kia, đã không hề chú ý."
Trên thư của Trình Dung còn viết một câu như vậy.
Ngũ lão gia suy nghĩ, chuyện Trình Dung cứu Thái Hậu, hẳn là còn có Mạnh Hoài Cẩn trộn lẫn một chân.