Trình thị Nam Nghi không quan trọng sao?
Trình thị đời đời đều có con cháu xuất sĩ, đi chính là chiêu số thuần thần trung quân, tuy không có tám ngày hiển hách, lại có nội tình cũng có danh dự, con cháu trong tộc và học sinh tương lai từ thư viện Nam Nghi khoa khảo nhập sĩ, sẽ giống mạng nhện thẩm thấu đến các góc của Đại Ngụy, là một gia tộc sẽ phát triển càng ngày càng tốt.
Nếu không quan trọng, hai lần trước Tiêu thế tử hà tất đi Nam Nghi!
Nếu không quan trọng, cũng sẽ không có hoàng tử tưởng cưới Trình Dung.
Mạnh Hoài Cẩn không có chọc thủng tâm tư Tiêu Vân Đình.
Hắn thực nghiêm túc nhìn Tiêu Vân Đình:
"Ngài khả năng đã nghĩ sai một chút, ta có thể vì ngài làm việc, bởi vì ngài có thể cho ta giá trị hồi báo, ta tôn trọng thế tử, là tôn trọng phủ Nghiệp Vương nhiều năm qua bảo vệ biên cương chiến công hiển hách, nhưng Mạnh mỗ chỉ nghĩ làm người, không muốn làm chó phủ Nghiệp Vương."
Gương mặt tỳ nữ Tiểu Kế phiếm hồng, đó là do quá tức giận gây ra.
Nhưng nàng lại không thể lớn mật quát lớn Mạnh Hoài Cẩn giống như quát lớn Trình Khanh.
Mạnh Hoài Cẩn không phải Trình Khanh, hắn là tân khoa Trạng Nguyên, mới vào Hàn Lâm Viện đã làm tu soạn lục phẩm, đây là chức quan cực thanh quý, một tỳ nữ như Tiểu Kế không thể công nhiên quát lớn Mạnh Hoài Cẩn —— huống chi Mạnh Hoài Cẩn tài học uyên bác, lại có một gương mặt cảnh đẹp ý vui, đương kim thiên tử cực kỳ vừa lòng Trạng Nguyên Mạnh Hoài Cẩn, tháng trước thiên tử còn để Mạnh Hoài Cẩn dạy học cho Tiêu Vân Đình, lại thuận tay thăng chức Mạnh Hoài Cẩn thành chính lục phẩm hầu giảng.
Chức quan tuy nhỏ, lại là cận thần của thiên tử, có thể thường xuyên gặp mặt thiên tử, Tiểu Kế sao dám đắc tội?
Tiểu Kế căm giận nghĩ: Mạnh Hoài Cẩn cũng cảm thấy chính mình xưa đâu bằng nay, mới dám vi phạm an bài của thế tử!
Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ làm cẩu (chó) và cẩu thế tử Tiêu Vân Đình tan rã trong không vui.
Tiêu Vân Đình hỉ nộ khó phân biệt, có tỳ nữ khác nơm nớp lo sợ tới bẩm:
"Thế tử, Nhu Gia huyện chúa tới."
Nhu Gia huyện chúa không giống Trình Dung, Trình Dung đó là phong hào vinh dự, là tưởng thưởng của hoàng đế đối với việc ‘ cứu giá có công ’, mà Nhu Gia huyện chúa là sinh ra đã quý, nàng là con gái Phúc Trinh Trưởng công chúa, được hoàng đế yêu thích, tính tình cao ngạo, hành sự ương ngạnh, ngay cả hoàng nữ không được sủng ái cũng dám ức hiếp.
Nhu Gia huyện chúa chỉ có một khắc tinh, đó chính là Tiêu Vân Đình.
Thiếu nữ ương ngạnh tới trước mặt người trong lòng, sẽ thu liễm tính nết phóng thấp tư thái.
Nếu là bình thường, Tiêu Vân Đình xem ở mặt mũi Phúc Trinh Trưởng công chúa cũng sẽ có lệ với Nhu Gia, hôm nay Nhu Gia lại đụng trúng họng súng, Tiêu Vân Đình nhấp môi, trong miệng phun ra lời cực kỳ vô tình khắc nghiệt:
"…… Bảo nàng cút."
Nhu Gia huyện chúa tỉ mỉ trang điểm tới gặp Tiêu Vân Đình, lại ăn bế môn canh, trong lòng không vui.
Tiểu Kế vẻ mặt ưu sầu: "Thế tử hôm nay có chút không khoẻ, ngạnh chống mời Mạnh đại nhân tới dạy một canh giờ, Mạnh đại nhân vừa đi, thế tử liền uống thuốc nghỉ ngơi sớm, phân phó đám nô tỳ không đánh thức. Nhưng đã là huyện chúa tới, hẳn là thế tử bằng lòng gặp mặt, huyện chúa chờ nô tỳ đi thông báo ——"
Nhu Gia huyện chúa vừa lo lắng lại vừa ngọt ngào, vội vàng gọi Tiểu Kế lại.
"Đừng có đánh thức Đình biểu ca, ta cũng không có gì chuyện quan trọng, mấy hôm trước mẫu thân đưa đến một cây tuyết liên thiên sơn, ta nhớ thương thân thể Đình biểu ca liền đưa tuyết liên tới, thuận tiện nhìn Đình biểu ca một cái. Biểu ca luôn ngủ không sâu, không cần bởi vì chút việc nhỏ này đi quấy rầy huynh ấy."