Liễu thị nghĩ mãi không thông, lại tìm thẩm tẩu nhiệt tâm trong tộc tới hỏi, đối phương trở nên ấp úng.
"Tứ thẩm, ngài nói nhà mẹ đẻ có cháu trai năm nay mười chín chưa có hôn phối sao……"
"Ai nha, là ta nhớ lầm, nguyên là đã đính hôn."
"Lục tẩu ——"
"Xin lỗi, vị Lưu gia công tử kia ta nói cũng không được, tuổi còn nhỏ bên người đã có mấy thông phòng, sao có thể xứng đôi với Tuệ nương?"
Di.
Vậy lúc trước khi các ngươi nhiệt tình kéo thuyền làm mai, không có hỏi thăm rõ ràng sao?
Liễu thị tính tình mềm mại như vậy cũng bắt đầu sinh khí.
Lý thị đi kinh thành, các nữ quyến khác trong tộc đều không dám thổ lộ thật cùng Liễu thị,—— nam thanh niên phù hợp trong thành không phải cùng nhau biến mất, bọn họ là sợ Trình Khanh.
Không biết ai ở bên ngoài truyền, Trình Khanh không để bụng tỷ phu tương lai có tiền có quyền hay không, muốn làm con rể Trình gia chỉ có một tiêu chuẩn cứng nhắc: Trước khi kết hôn không nói, nhưng sau khi kết hôn không được nạp thiếp, không được có thông phòng!
Việc này quả thực khiến người khó có thể tiếp thu.
Mọi người đều cảm thấy Trình gia tuyển con rể yêu cầu quá bá đạo, người trước kia cố ý kết thân lui sạch sẽ, tới đêm năm cũ, Liễu thị mới ngẫu nhiên từ trong miệng một vị nữ quyến nói lỡ miệng biết được chân tướng, tức muốn té xỉu!
Trong thư viện đã cho nghỉ đông, Trình Khanh đang cùng Tư Nghiên hạch toán trướng mục, sa tanh của phường dệt Hà gia, Tư Nghiên mang đi nơi khác bán, dùng hơn hai tháng mới bán xong.
Quá trình thực vất vả, thu lợi lại phong phú.
Trình Khanh ban đầu cầm 500 lượng bạc an ủi làm tiền vốn, thu mua sợi tơ kiếm lời một ngàn, nhờ phúc của Hà lão viên ngoại, số sa tanh này giúp nàng kiếm đủ ba ngàn lượng.
Nếu lấy tiêu chuẩn là năm ngàn lượng, nàng đã tích cóp ra của hồi môn của một tỷ tỷ, việc này khiến Trình Khanh toàn thân đều thoải mái.
Nàng đang nói năm nay phải hậu thưởng cho Tư Nghiên, đã bị Liễu thị kêu qua đổ ập xuống một hồi mắng:
"Con vì sao phải ở bên ngoài nói hươu nói vượn? Con đứa nhỏ này, tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện, nhưng hại khổ nhóm tỷ tỷ của con!"
Ủa?!
Vẻ mặt Trình Khanh hoang mang.
Liễu thị nói nàng phóng lời nói ra bên ngoài, tỷ phu tương lai không được nạp thiếp có thông phòng, cho nên không ai dám tới cửa cầu thú đại tỷ Trình Tuệ?
Tỷ phu không được nạp thiếp có thông phòng thật là ý tưởng của nàng.
Nhưng nàng còn chưa có nói ra bên ngoài!
Trình Khanh cảm thấy thật oan.
Trình Khanh cũng không ngốc đến mức nháo lời này đến mọi người đều biết, lực lượng một người có thể nào đối kháng cùng toàn bộ xã hội?
Nàng cần tìm được tỷ phu thích hợp đã, trước so bát tự sau mới có thể tỏ thái độ cùng đối phương!
Đại tỷ nói muốn chậm rãi chọn rể, Trình Khanh vẫn luôn đem việc này để ở trong lòng, ngoại trừ yên lặng tích cóp của hồi môn cho các tỷ tỷ, Trình Khanh cũng ở trong thư viện khảo sát chọn người thích hợp.
Tìm khắp toàn bộ Nam Nghi, không có địa phương nào so với thư viện Nam Nghi càng thích hợp hơn.
Nàng cùng đồng môn trong thư viện giao tiếp, cũng có thể khảo sát nhân phẩm của đối phương.
Trình Khanh ban đầu còn đã từng suy xét Chu Hằng, Nhưng Thôi Ngạn nói Thôi gia phải gả nữ nhi cho Chu Hằng, Trình Khanh liền từ bỏ tính toán này.
Trình Khanh vốn định giải thích, lại thấy nha đầu hầu hạ đại tỷ ở chỗ cửa sổ nơi đó nhìn xung quanh, Trình Khanh tâm niệm vừa động, nhận chiếc nồi này.
Liễu thị nói miệng khô lưỡi khô, Trình Khanh cũng không nói một lời, chờ Liễu thị nói mệt, Trình Khanh liếm mặt châm trà cho Liễu thị, khiến Liễu thị tức giận:
"Tiểu lang, con đừng có cợt nhả, con thật muốn lưu ba tỷ tỷ tại trong nhà làm gái lỡ thì sao? Tiểu lang quân cầu thân đều bị con dọa chạy."
"Vậy không phải khá tốt sao? Nếu người ta thực sự có thành ý, sẽ không bị yêu cầu như vậy dọa chạy. Cả đời dài như vậy, rất khó nói một người về sau sẽ biến thành cái dạng gì, không dám tới cầu thân, còn chưa có cùng tỷ tỷ sinh hoạt đã để lại đường lui cho chính mình, thành ý hữu hạn, chúng ta cũng không cần suy xét."