Hoàng đế tự mình ban cho Trình Dung lễ tang trọng thể, người khác không tán thành!
Nếu cứu giá bị thương nặng không trị là điềm xấu, về sau ai dám đi cứu giá…… Khác gì nói hoàng đế là điềm xấu, hay là nói cứu Thái Hậu là điềm xấu?
Trình Khanh nói vậy, nhóm tộc lão đều trầm mặc.
Ngũ lão gia dám đưa ra việc cho Trình Dung táng nhập vào phần mộ tổ tiên, cũng chính là dựa vào điểm này.
Thấy mấy tộc lão trao đổi ánh mắt, cha Trình Hành sốt ruột, răn dạy Trình Khanh:
"Trưởng bối trong tộc nghị sự, nào có chỗ cho tiểu bối như ngươi xen mồm lung tung, còn không mau mau lui ra ngoài!"
Trình Khanh cười tủm tỉm hỏi hắn: "Đường bá, lâu không thấy Hành đường huynh, đường huynh gần đây có khoẻ không. Hiện giờ đã là viện thí, Hành đường huynh có khảo qua viện thí năm nay không?"
Cha Trình Hành tức giận đến tưởng hộc máu.
Hà lão viên ngoại nói, Hà Uyển một ngày không gả, Trình Hành liền một ngày không cho xuất hiện ở huyện Nam Nghi.
Năm trước bị kỹ nữ nháo cho như vậy, Trình Hành rơi xuống bóng ma tâm lý, mấy ngày trước tham gia viện thí năm nay, khảo đến rối tinh rối mù, đến nay vẫn là một đồng sinh, đại phòng đang bực muốn chết, Trình Khanh còn đâm dao vào trong lòng Trình phụ, Trình phụ hận không thể một ngụm cắn chết Trình Khanh.
Trình Khanh hiểu rõ gật đầu: "Xem ra Hành đường huynh năm nay lại không qua viện thử, đường bá đừng nóng vội, năm nay khảo không được thì sang năm lại khảo, Hành đường huynh vốn cũng còn trẻ, chỉ cần đường bá dùng nhiều chút tâm tư trên người Hành đường huynh, y theo thiên tư của Hành đường huynh, nào có đạo lý ngay cả tú tài cũng không thi đậu, ngài nói đúng không?"
Đúng cái rắm!
Chính mình nói hắn là tiểu bối không tư cách xen mồm, tên nhãi ranh này liền trả lời lại một cách mỉa mai, bảo hắn quản tốt con trai ruột trước, lại nhọc lòng việc Trình Dung an táng ở nơi nào!
Càng khiến Trình phụ tức giận là, nhãi ranh Trình Khanh này nói chuyện kẹp dao kéo, các tộc nhân đều nghe, lại thoáng như lão tăng nhập định không một ai phản ứng!
Không ai dám đứng ra quản giáo tên nhãi ranh này sao?
Còn không phải là trúng tiểu tam nguyên thôi sao, có bao nhiêu ghê gớm chứ.
Trình phụ sắp tức chết rồi, cãi nhau qua lại cùng Trình Khanh không thú vị, dù có cãi thắng thì sao? Chỉ biết ném thân phận của chính hắn.
Trình phụ trực tiếp bỏ qua Trình Khanh, chỉ nói Trình Dung:
"Dù công chúa hoàng gia sớm mất, đồng dạng cũng không có táng nhập vào hoàng lăng, chẳng lẽ công chúa không tôn quý hơn so với huyện chúa sao?
Đúng vậy, công chúa chẳng lẽ không tôn quý hơn so với huyện chúa?
Công chúa hoàng thất chưa gả mà chết, cũng không thể táng nhập vào hoàng lăng.
Phương pháp xử lý của hoàng thất kỳ thật không sai biệt lắm so với Trình thị, ở phụ cận hoàng lăng chọn một đỉnh núi, an táng công chúa.
Ví như triều hiện tại.
Hoàng tử, công chúa chết, đều an táng ở Kim sơn.
Hoàng đế thì tại Thiên Thọ sơn.
Hoàng Hậu sau khi chết, sẽ hợp táng cùng hoàng lăng với hoàng đế, hoàng lăng ngoại trừ táng đế hậu, còn có hậu phi chôn cùng.
Trình phụ lấy lý do này tới phản bác, nhóm tộc lão vốn đã dao động lại hai mặt nhìn nhau.
Nói vậy, cũng có đạo lý.
Huyện chúa tôn quý, chẳng lẽ công chúa liền không tôn quý?
Công chúa cũng không táng nhập hoàng lăng Thiên Thọ sơn, mà là an táng ở Kim Sơn.
Phòng nghị sự vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, trình phụ thực đắc ý, liếc Trình Khanh: nhãi ranh, ngươi không phải khéo mồm khéo miệng sao, tiếp tục nói đi!
Trình Khanh đang muốn nói chuyện, cửa phòng nghị sự vang lên tiếng cãi cọ ồn ào, nàng quay đầu nhìn, lại là đám người Trình Khuê và Trình Mạo, tiểu bối Trình thị, vốn nên ở thư viện đi học, lại bỗng nhiên xuất hiện ở phòng nghị sự.
Chẳng lẽ bọn họ cũng tới phản đối Trình Dung táng nhập vào phần mộ tổ tiên?
"Các vị trưởng bối, Ngũ thúc gia, Trình Khuê có chuyện muốn nói."
"Trình Mạo cũng có chuyện muốn nói."
"Trình Giác tại đây!"