Thấy mắt Đổng Kính Thu lộ đồng tình, Trình Khanh lại cười:
"Đổng huynh không cần lo lắng cho ta, con người của ta đã quen đi trước nghịch cảnh, thích khiêu chiến chính mình, vốn dĩ ta đi Quốc Tử Giám chỉ vì vâng theo thánh mệnh, hiện tại biết có người tưởng đuổi ta rời khỏi Quốc Tử Giám, ta sao lại làm đối phương được như nguyện đâu? Trên đời này, luôn có thể giảng đạo lý nha."
Đổng Kính Thu phảng phất đang nhìn ngốc tử.
Giảng đạo lý?
Lời nói của quyền quý, chính là đạo lý.
Trình Khanh đây là gửi hy vọng ai làm chủ cho hắn?
—— quá ngây thơ rồi, cũng không biết vì sao lại khảo được Án Đầu!
Đổng Kính Thu hoài nghi chỉ số thông minh của Trình Khanh.
Đầu óc không tật xấu, không đến mức lạc quan như vậy ha.
Đổng án đầu lâu không ở Tuyên Đô, chưa từng nghe qua sự tích Trình Khanh.
Trình Khanh tiếp thu được đồng tình của Đổng án đầu, cảm thấy người này cũng không kém. Trình Khanh thiện ý nhắc nhở hắn tương lai ở Quốc Tử Giám phải rời xa chính mình, Đổng tài tử không cho là đúng:
"Không ai có thể miễn cưỡng Đổng mỗ làm bằng hữu với ai, ta sẽ không bởi vì đồng tình mà đi lại gần với ngươi, cũng sẽ không bởi vì quyền quý hỉ ác liền rời xa ngươi, có thể quyết định Đổng mỗ lui tới với ngươi, chỉ có nhân phẩm và tài học của ngươi."
Tài tử nói chuyện trắng ra lại tùy ý, Trình Khanh cảm thấy đối phương có chút đáng yêu!
Cho nên, dựa theo lý luận của Đổng Kính Thu, người này giao hảo cùng Kỷ Hạo, cũng không chỉ bởi vì giao tình giữa hai nhà Đổng, Kỷ, mà là nhân phẩm của Kỷ Hạo không tồi, trên tài học cũng có thể làm Đổng tài tử nhập vào mắt?
Trình Khanh cũng không cảm thấy Kỷ Hạo là người có tâm cơ thâm sâu, từ lúc bắt đầu đã cố tình lừa bịp đại tỷ nàng. Kỷ gia đối với cây độc đinh này thật sự quá sủng, làm ý tưởng của Kỷ Hạo quá mức thiên chân, đối với rất nhiều sự tình đều có hơi chút chắc hẳn phải vậy.
Thôi Ngạn nói rất đúng, đây thật là một con nai tơ ngơ ngác…… Đáng tiếc!
Trình Khanh và Đổng Kính Thu từ trên lầu đi xuống, một đám tú tài nhìn hai người, di, thế này không giống là đi ước chiến nha!
Vạt áo không loạn, kiểu tóc cũng không có sơ hở.
Có tú tài bừng tỉnh đại ngộ: Động tay động chân là làm nhục văn nhã, hai người này ở bên trên khẳng định là nói có sách, mách có chứng đấu khẩu một phen phân ra thắng bại mới đi xuống dưới!
Cũng không biết là ai thắng?
Hơn phân nửa là Đổng án đầu!
Ánh mắt nhóm tú tài nhìn Đổng Kính Thu thập phần cuồng nhiệt, Trình Khanh và Đổng Kính Thu gật gật đầu với nhau, liền từ biệt ở đây. Đối thủ cạnh tranh cũng không phải nhất định sẽ là địch nhân, nàng và Đổng Kính Thu đều minh bạch đạo lý này.
Ra khỏi Thái Bạch Lâu, Chu Hằng cũng tò mò Đổng Kính Thu đã nói gì cùng Trình Khanh.
Trình Khanh cũng không gạt, kể ra chuyện đắc tội Nhu Gia huyện chúa:
"Thôi Ngạn đã nói với ngươi đi, hắn muốn đưa cả ngươi đi Quốc Tử Giám, ta hiện tại có hơi chút lo lắng nếu các ngươi thật đi Quốc Tử Giám, sẽ bị Nhu Gia huyện chúa coi thành đồng đảng của ta."
Đương nhiên, Thôi Ngạn và Chu Hằng cũng thật là đồng đảng của nàng.
Nàng và Nhu Gia vốn có thù oán, Nhu Gia không tìm nàng phiền toái, Trình Khanh cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương. Thôi Ngạn và Chu Hằng đi đến Quốc Tử Giám phải chăm chỉ đọc sách, nếu cả ngày bị làm khó dễ, có thể có bao nhiêu tinh lực đặt ở trên việc học?
Trình Khanh là hy vọng Chu Hằng có thể nghĩ kỹ, nào biết Chu Hằng cười cười:
"Trước khi yết bảng viện thí, ở thư viện Nam Nghi cũng không mấy đồng môn để mắt đến Chu mỗ!"
Trong lòng Chu Hằng minh bạch, bọn họ khinh thường chính mình làm tuỳ tùng cho Thôi Ngạn, rốt cuộc nhà hắn tuy rằng nghèo, nhưng gia thế lại trong sạch, ở trong thư viện Nam Nghi đọc sách, lại chạy tới làm tuỳ tùng cho con trai thương hộ…… Đừng nói đồng môn khinh thường hắn, ngay cả Chu Hằng mấy năm trước cũng khinh thường chính mình như vậy.