Chẳng trách nàng yêu thương Khanh ca nhi, đứa nhỏ này trong nhà ngoài ngõ đều ôm đồm, thực sự là quá vất vả.
Lý thị than một hồi: "Phương diện tiền bạc thật ra cũng không cần lo lắng, hiện tại người có đồng ruộng và tòa nhà muốn đưa cho Khanh ca nhi vô cùng nhiều, chỉ xem Khanh ca nhi có nguyện ý thu hay không. Dù hắn cự tuyệt tất cả, khi đi kinh thành thi hội trong tộc cũng sẽ chi trả lộ phí tiêu dùng."
Trong tộc không ra bạc, ngũ phòng cũng sẽ ra bạc.
Lý thị từ trong lòng ngực lấy ra hai tờ văn khế đưa cho Liễu thị.
Liễu thị luôn mãi chậm không chịu nhận, bức cho Lý thị đều phát hỏa:
"Đây là cho Tuệ tỷ, bảo ngươi nhận thay nàng, mau cầm đi."
Liễu thị khó xử.
Sao nàng dám thu?
Một trương là khế ước đất ở Tuyên Đô phủ, ước chừng 300 mẫu.
Một trương khác lại là cửa hàng tơ lụa ở bến tàu Nam Nghi, bất luận một gian cửa hàng nào ở bến tàu Nam Nghi đều thực đáng giá, người bình thường muốn mua cũng không có phương pháp, cộng thêm hàng hóa bên trong cửa hàng, cửa hàng này sợ là phải giá trị trên vạn lượng bạc, so với 300 mẫu đất ngoại ô Tuyên Đô kia càng đáng giá hơn, Liễu thị cầm hai tờ văn khế, lòng bàn tay đều nóng lên!
Liễu thị thấy rõ ràng liền phải nhét văn khế trở lại, Lý thị nhàn nhạt nói:
"Đây nguyên là một bộ phận của hồi môn của Dung nương, nếu ngươi ngại không may mắn, thì hãy trả lại."
Liễu thị nghe vậy, thu cũng không phải, trả lại càng không được.
Cảm xúc của Lý thị có hơi chút hạ xuống, rất nhanh lại lần nữa tỉnh lại.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, tỷ muội các nàng gọi ta một tiếng thúc tổ mẫu, ta khẳng định sẽ xử lý sự việc công bằng, chờ hai đứa nhỏ xuất giá, ta cũng đều sẽ thêm đồ. Tuệ tỷ ở trên hôn sự có chút gian nan, nàng tuổi còn nhỏ đã không có mẫu thân ruột thịt, ngươi thương nàng như con đẻ, gia tộc đều xem ở trong mắt, ngươi là mẫu thân tốt, Tri Viễn không cưới sai người!"
Lý thị không phải không ngại Liễu thị quá khiếp nhược, làm phu nhân đương gia không đủ quyết đoán, không chống đỡ dậy nổi môn hộ.
Nhưng Liễu thị dù có muôn vàn không tốt, chỉ với ưu điểm ‘ thiện lương ’ này đã đủ để bao trùm mọi khuyết điểm.
Lý thị khen trắng ra như vậy, đặc biệt là câu nói "Tri Viễn không cưới sai người" kia, làm hốc mắt Liễu thị đỏ lên.
Nhoáng lên, trượng phu cũng đã qua đời bốn năm.
Hôm nay xem như đã gõ định hôn sự của đại nữ nhi, còn được đến trưởng bối trong tộc tán thành, trở về nhà, Liễu thị liền cầm văn khế Lý thị đưa cho Trình Khanh xem.
"Đã là tâm ý của thúc tổ mẫu, mẫu thân liền thế đại tỷ nhận lấy đi."
Trong tộc là trong tộc, ngũ phòng là ngũ phòng.
Lý thị thêm hay không thêm hồi môn, Trình Khanh cũng trước nay không quên cái chết của Trình Dung.
Trình Khanh thật sự rất bận, không chỉ có muốn xử lý việc xuất giá của tỷ tỷ, mà tựa như Lý thị nói, từ sau khi nàng khảo trúng Giải Nguyên, đội ngũ xếp hàng muốn đưa ruộng đưa vườn cho nàng quá nhiều, mỗi ngày đều phải từ chối, mỗi ngày đều có người tới cửa.
Các nàng hiện tại đang ở biệt viện Uông gia, Uông bố thương tự mình tới cửa ba lần, nhất định phải tặng phòng ở cho Trình Khanh, một nhà Trình Khanh vừa mới xuống núi, Uông bố thương thừa dịp Tết Trùng Dương lại tới nữa, Trình Khanh nhìn thấy Uông bố thương liền trốn.
Vẫn là Ngũ lão gia nhìn không được, nói với nàng:
"Uông gia khăng khăng muốn đưa, cháu cứ nhận lấy. Nhà của hắn khá tốt, gia đình cháu đã ở 3-4 năm, lại dọn đi cũng phiền toái, không nhận của Uông gia thì cũng phải mua chỗ khác, mua mới không bằng chọn nơi đã quen thuộc."
Trình Khanh ngượng ngùng, "Uông bố thương gia không phải phá sản sao?"
Uông gia người ta cũng không dễ dàng.
Ngũ lão gia lại nói, "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Uông gia là làm sai việc đắc tội quý nhân, không đẩy sản nghiệp ra bên ngoài, dù có dư lại cũng không giữ được. Bọn họ cũng không dám làm khó dễ cháu, chỉ là những ngày giả nghèo không dễ sống, mỗi người đều tưởng dẫm Uông gia mấy cái, không thiếu được muốn mượn ánh sáng của tân khoa Giải Nguyên cháu."