Trình Khanh sai người mở cửa, cũng không nhịn được nói thầm một câu: "Đổng hỉ thước thức dậy thật sớm."
Sai người mở cửa vừa thấy, không phải Đổng phu nhân sang sảng, cũng không phải Đổng tài tử thi họa song tuyệt, lại có thể là tên trứng thối Tề gia sau khi từ hôn chưa từng gặp lại.
Không phải Đổng hỉ thước, mà là Tề quạ đen!
Tề Duyên Tùng mặc áo dài tú tài, trên vai trói dây mây, mang theo người nâng mấy gánh hộp quà, trong gánh còn bó một con chim nhạn.
Là nhạn hay là vịt Trình Khanh cũng không thấy rõ, dù sao nhìn rất béo.
Nhìn thấy Trình Khanh, Tề Duyên Tùng lộ vẻ mặt vui mừng:
"Cùng Khanh biểu đệ từ biệt hồi lâu, thật là khiến ngu huynh nhớ muốn chết! Nghe nói Khanh biểu đệ cao trúng Giải Nguyên, ngu huynh liền đích thân tới chúc mừng Khanh biểu đệ một phen……"
Trình Khanh xua tay, "Ngừng ngừng ngừng, hai nhà chúng ta đã sớm chặt đứt quan hệ, một ngụm một tiếng Khanh biểu đệ, khiến cả người ta không được tự nhiên, ngươi tới cửa làm cái gì, Trình gia không chào đón ngươi, chạy nhanh đi đi!"
Tề Duyên Tùng cực kỳ khó chịu.
Khi đó Trình Khanh hẹn hắn uống rượu, không phải cũng một ngụm một tiếng biểu huynh sao?
Tuy là âm hiểm lừa gạt tín nhiệm của hắn, rốt cuộc cũng thật sự gọi hắn là biểu huynh.
Hiện tại khảo trúng Giải Nguyên, liền trở mặt không nhận người.
Chiếu theo tính tình Tề Duyên Tùng trước kia, đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Nhưng mà nghĩ đến thân phận Giải Nguyên nóng hầm hập của Trình Khanh, Tề Duyên Tùng lại cố nhịn xuống.
Trước khi tới Trình gia, hắn đã làm chuẩn bị tâm lý hồi lâu, biết tới cửa sẽ bị chế nhạo, chỉ cần nhẫn qua đợt chế nhạo này, hắn có thể tâm tưởng sự thành.
Trời sắp giáng sứ mệnh cho người, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí.
Trước mắt, chính là khổ tâm chí hắn!
Tề Duyên Tùng không màng Trình Khanh xụ mặt, từ sau lưng chính mình gỡ dây mây xuống, hai tay dâng lên, lại quỳ một gối xuống đất:
"Cốt nhục chí thân, sao có thể nói chặt đứt liền chặt đứt được, ngu huynh biết rõ chính mình đã sai quá nhiều, cô phụ tín nhiệm của Khanh biểu đệ, cũng cô phụ mong đợi của Tuệ biểu muội, từ sau khi Tuệ biểu muội từ hôn cùng ta, ta thời thời khắc khắc đều tỉnh lại sai lầm chính mình phạm phải, hàng trăm hàng ngàn lần muốn tới cửa sám hối, lại nghĩ đến chính mình ngay cả công danh đều không có, nào có tư cách cho Tuệ biểu muội hạnh phúc. Trong quá trình ngày đêm áy náy sám hối này, cũng chỉ có dụng công khổ đọc, đáng tiếc thiên tư hữu hạn, thẳng đến năm nay mới thi đậu được công danh tú tài, hiện giờ mới có dũng khí tới cửa chịu đòn nhận tội, mặc cho biểu đệ đánh ta mắng ta, ta tuyệt không đánh trả cãi lại, chỉ nguyện biểu đệ hết giận, cho ta một cơ hội nữa!"
Cho một cơ hội gì?
Đương nhiên là cầu thú Trình Tuệ.
Tề Duyên Tùng ngay cả chim nhạn cũng mang đến, lại nâng lễ, nga, còn có bà mối béo béo lùn lùn mặc đồ đỏ mang hoa, Trình Khanh thiếu chút nữa không nhìn thấy.
Trình Khanh đã bị Tề Duyên Tùng làm cho tức cười.
Chịu đòn nhận tội, một lần nữa cầu thú?
Tề Duyên Tùng nơi nào là đóng cửa đọc sách, đây là đóng cửa lại nghiên cứu kịch bản đi.
Trình Khanh trước kia còn chưa có nhìn ra hắn là một diễn viên xuất sắc.
Tề Duyên Tùng giơ dây mây có gai lên cao cao, Trình Khanh còn chưa nói gì, chính hắn đã cảm động đến rơi lệ.
Trình Khanh thình lình hỏi hắn:
"Mấy lời này ngươi học rất lâu đi?"
Tề Duyên Tùng theo bản năng định gật đầu, "Vẫn tốt, vẫn tốt…… Khanh biểu đệ, lời ta vừa nói, đều là lời từ đáy lòng!"
Thiếu chút nữa thừa nhận học lời kịch.
Thấy Trình Khanh không nhận dây mây, Tề Duyên Tùng lại đưa ánh mắt cho bà mối.
Và mối béo lùn tiến lên, ánh mắt nhìn Trình Khanh giống như đang nhìn miếng thịt ba chỉ tốt nhất, làm mai cho Tề Duyên Tùng không coi là có bản lĩnh, nếu có thể thuận tiện làm mai cho tân khoa Giải Nguyên, kia mới thật là nghiệp lớn vụ.