Hỏi liên tiếp vài người đều là cách nói này.
Thôi gia đang làm hỉ sự, hình như là phải gả nữ nhi.
Về phần gả nữ nhi nào, lại là cùng nhà ai kết thân, dân bản xứ cũng nói không rõ, Thôi gia dân cư đông đảo, người ngoài sao có thể rõ ràng việc nội trạch Thôi gia.
Thôi thái thái chỉ sinh Thôi Ngạn và Thôi Ngũ Nương sắp gả cho Chu Hằng, các nhi nữ Thôi gia khác đều là con vợ lẽ, thiếp Thôi lão gia thật là không ít…… Vị Thôi lão gia này chẳng lẽ đầu óc có hố? Liên tiếp sinh ba đứa con vợ lẽ mới có con vợ cả, đâu ai có quy củ lại làm như vậy!
Đương nhiên, hoàng thất thì thường xuyên như vậy làm, nhưng hoàng thất vốn dĩ chính là không nói quy củ nhất thiên hạ, người ta thực sự có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, mặc kệ đích thứ, trước cứ sinh nhi tử ra đã.
Thôi gia không có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, Thôi lão gia có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng lưng quần lại hơi lỏng một chút.
Trình Khanh đem những việc có thể hỏi thăm đều hỏi thăm, nàng và Chu Hằng đều nói tiếng phổ thông, phía sau còn mang theo hai ba mươi gia đinh tinh tráng, vừa thấy liền không phải người địa phương, hạ thuyền đã hỏi thăm phú thương Thôi gia bản địa, hành sự như vậy, khẳng định phải có người đi mật báo cho Thôi gia.
Trình Khanh và Chu Hằng còn chưa tới Thôi gia, liền có người chủ động tới đón tiếp hai người.
Một thanh niên cẩm y hơn hai mươi tuổi, tự xưng là Thôi Bằng, Đại Lang Thôi gia.
"Sáng sớm đã nghe thấy hỉ thước kêu, quả nhiên có khách quý tới cửa, Trình giải nguyên, Chu cô gia, hai vị mau mời vào nhà!"
Đã gọi là Chu cô gia.
Trình Khanh một chút liền cười: "Thôi đại thiếu gia, sao không thấy Thôi Ngạn đâu? Thôi cử nhân hiện giờ phô trương như vậy sao, đồng môn tới cửa, cũng không tới tiếp đón?"
Chu Hằng và Trình Khanh chung một lập trường, hy vọng lập tức nhìn thấy Thôi Ngạn.
Thôi Bằng bị hai người chất vấn như vậy, lại vẫn lưu giữ phong độ, hắn thở dài: "Tứ đệ hiện giờ không đi được, thật không dám giấu giếm, gia phụ đột phát bệnh cấp tính hiện giờ đang nằm trên giường không dậy nổi, tứ đệ thuần hiếu vẫn luôn phụng dưỡng bên cạnh giường bệnh, hy vọng hai vị có thể thông cảm, Thôi gia làm buôn bán nhiều năm, kết giao rất nhiều bằng hữu, cũng thụ không ít địch nhân, tin tức này đến nay vẫn còn gạt người ngoài."
Thôi lão gia bị bệnh, còn nghiêm trọng đến nông nỗi không thể xuống giường!
Trình Khanh và Chu Hằng liếc nhau, Trình Khanh gật đầu trước:
"Vừa rồi là chúng ta thất lễ, không biết Thôi bá phụ bị bệnh. Thôi Ngạn viết thư bảo Chu huynh đến Thôi gia thành thân, chính là bởi vì Thôi bá phụ bị bệnh sao? Ai, Thôi Ngạn và Chu huynh hà tất khách khí như vậy, nếu Thôi gia không có phương tiện, hôn sự có thể hoãn lại, trước mắt chữa bệnh cho Thôi bá phụ quan trọng hơn."
Chu Hằng thậm chí kích động đầy mặt đỏ bừng, "Nhạc phụ bệnh nặng, Chu mỗ sao có thể yên tâm thoải mái thành thân!"
Thôi Bằng đã gọi là Chu cô gia, Chu Hằng cũng tự nhận là cô gia Thôi gia.
Thôi gia trước mắt xảy ra chuyện, một cô gia cử nhân, liền phải quản.
Trình Khanh cũng vẻ mặt đau kịch liệt, lời trong lời ngoài đều là cùng Thôi Ngạn tình như thủ túc, bốn bỏ năm lên một chút, Thôi lão gia cũng coi như nửa người cha của nàng.
Con rể là con rể, Thôi Bằng nhận.
Một Giải Nguyên muốn vội vàng làm con rể Thôi gia, Thôi Bằng không biết nên tức hay nên cười.
Thôi Ngạn cũng thật có bản lĩnh!
Đi thư viện Nam Nghi cầu học, trong ngắn ngủn ba năm đã trúng cử nhân, còn kết giao được bằng hữu như Trình Khanh.
Nhiều lời vô ích, Thôi Bằng cũng không chối từ, chỉ có thể dẫn Trình Khanh, Chu Hằng hai ‘ con rể Thôi gia ’ vào nhà. Vì sao muốn ở khoảnh khắc Thôi lão gia bị bệnh còn kiên trì làm hỉ sự, Thôi Bằng cũng có giải thích:
"Thứ nhất là mê hoặc đối thủ cạnh tranh, không cho bọn họ biết gia phụ bệnh tình nguy kịch, thứ hai gia phụ bệnh đột nhiên, hỉ sự cũng có trợ giúp cho bệnh tình."