Trình Khanh đồng tình vỗ vỗ bả vai Chu Hằng.
Chu Hằng đỏ mặt lên.
Nếu không tới Thôi gia một chuyến, chờ Thôi Tam Nương thật sự ngồi lên kiệu hoa tới Chu gia, hai người đã bái thiên địa vào động phòng, Chu Hằng chính là muốn hối hận cũng không được.
Trình Khanh chụp bả vai hắn là biểu đạt đồng tình, cũng vì hắn mà cảm thấy may mắn.
Nam nhân cưới thứ nữ hay cưới đích nữ quan hệ không lớn, nam nhân có bản lĩnh cũng không trông cậy vào thê tử dìu dắt.
Nhưng chủ động cưới cùng bị lừa hôn khác biệt rất lớn.
Hơn nữa, cưới muội tử của Thôi Ngạn, cùng cưới muội tử của Thôi Bằng, khác biệt thật lớn!
Chu Hằng lúc này cũng yêu cầu tỏ thái độ, "Tiểu tế được Thôi gia giúp đỡ, nên mới có thể thi đậu cử nhân, lại nhận được nhạc phụ để mắt tiểu tế, nguyện ý gả thấp ái nữ Ngũ Nương, đã trao đổi hôn thư, tiểu tế cũng chỉ nhận một mình Ngũ Nương là thê tử, bất luận kẻ nào tưởng vàng thau lẫn lộn, tiểu tế đều tuyệt không đồng ý!"
Thôi Ngạn vẻ mặt cảm động.
Lại nói lên chuyện sau khi chính mình bị gãy chân.
Chân của hắn vừa đứt, đại phu chân trước vừa mới đi, sau lưng Thôi Bằng liền nói muốn hoán thân, Thôi Ngạn lúc ấy liền cảm thấy không thích hợp, thừa dịp trong phủ hỗn loạn, sai người gửi thư cho Chu Hằng.
Thôi Bằng nói muốn hoán thân, bị Thôi lão gia cự tuyệt, còn đương trường thoá mạ một trận.
"Ngay ngày hôm sau, cha ta liền trúng gió, người thứ nhất phát hiện chính là Thôi Bằng, đại phu cũng do hắn mời. Khi ta nhận được tin tức, lập tức liền sai mấy tâm phúc nâng ta tới chính viện, sau đó ta liền không rời khỏi chính viện!"
Thôi Ngạn lúc này nói lên, vẫn còn xúc động.
Trình Khanh và Chu Hằng đều trầm mặc.
Tình huống Thôi gia so với trong tưởng tượng của hai người càng phức tạp hơn, nghe ý tứ của Thôi Ngạn, không chỉ có chân của hắn, còn có việc Thôi lão gia trúng gió đều là trò quỷ của Thôi Bằng.
Thôi Ngạn sợ Thôi Bằng lại một lần nữa động thủ, cho nên một tấc cũng không rời thủ Thôi lão gia.
Trình Khanh vẫn có địa phương không nghĩ ra:
"Các ngươi đều đã xé rách mặt, Thôi Bằng còn có thể chịu đựng các ngươi tồn tại sao?"
Trình Khanh khó hiểu, Thôi Ngạn cười hắc hắc, "Ngươi đi nhấc chiếc mành kia lên xem đi."
Chính phòng Thôi lão gia vô cùng lớn, là phòng xép, ngoại trừ phòng ngủ, còn có gian phụ.
Trình Khanh dựa theo Thôi Ngạn nói xốc mành gian phòng phụ lên, hai gia đinh đeo đao giống như môn thần đứng sau mành, bên trong có mấy người bị trói gô ném xuống đất.
Có lão phụ nhân.
Có tiểu nương tử đang tuổi xuân chính trực.
Còn có phụ nhân trẻ tuổi, cũng có hai tiểu hài tử!
Nhìn thấy Trình Khanh, trong ánh mắt những người này đều toát ra vẻ khẩn cầu, nào biết Trình Khanh tuổi tuy nhỏ, lại là một người tâm can đen tối, đoán được thân phận của những người này, đối với Thôi Ngạn thực sự khâm phục—— khâm phục rất nhiều, lập tức liền buông mành xuống.
Trình Khanh vén rèm, Chu Hằng chỉ nhìn thấy mặt sau có người, không đợi hắn thấy rõ ràng, mành lại buông xuống.
Chỉ liếc mắt một cái, Trình Khanh liền đoán được thân phận của những người đó.
Lão phu nhân hẳn chính là Vương di nương.
Hai tiểu nương tử tuổi thanh xuân là Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương.
Phụ nhân trẻ tuổi hẳn là thê của Thôi Bằng, hai tiểu hài tử là con của Thôi Bằng.
Thôi Ngạn mang theo Thôi lão gia và Thôi thái thái dựa vào cái gì sống đến bây giờ?
Bởi vì Thôi Ngạn ở khi Thôi lão gia ngã xuống không có rối loạn đầu trận tuyến, không ký thác hy vọng ra phía ngoài cầu cứu, mà là tích cực tự cứu, lập tức tận diệt người thân của Thôi Bằng, bắt đến chính viện giam giữ!
Thôi Bằng đại khái cũng không dự đoán được, Thôi Ngạn sẽ quyết đoán như thế đi.
Thôi Ngạn và Thôi lão gia không có phòng bị Thôi Bằng, trái lại, Thôi Bằng cũng xem thường Thôi Ngạn.
Thôi Ngạn ở trong hoàn cảnh bất lợi phản sát cho Thôi Bằng một đòn, hiển nhiên cũng cực kỳ đắc ý: "Đã nhiều ngày ta cũng không sợ Thôi Bằng hạ độc thủ, đồ ăn uống, thậm chí là thuốc của ta và cha ta đều cho đám người Vương di nương này nếm thử trước, các nàng ăn qua không có việc gì, chúng ta mới có thể chạm vào!"