Thôi Bằng nghe đến to cả đầu.
"Thôi được rồi! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Ta muốn đại thiếu gia và Thôi Ngạn giải hòa, chúng ta trước thả đám người Vương di nương, lấy làm thành ý, đại thiếu gia lại thả ngũ tiểu thư ra."
Trình Khanh nói làm Thôi Bằng kinh hãi.
Tên họ Trình này không phải rất thông minh sao, sao tự dưng nói năng ngốc như vậy.
"Ta không tin, ngươi đừng nghĩ chơi quỷ kế ——"
"Lời Trình Khanh nói đại ca không tin, vậy đệ đệ ta nói thì sao?"
Âm thanh Thôi Ngạn tự trong phòng vang lên.
Hai hạ nhân dùng ghế nằm nâng Thôi Ngạn ra tới.
Thấy Thôi Ngạn gãy chân, Thôi Bằng một trận khoái ý.
"Lời nói của Tứ Lang, đại ca đương nhiên nguyện ý nghe."
Thôi Ngạn cắn răng, "Ta thả đám người Vương di nương ra, ngươi trả lại Ngũ Nương, chúng ta phân gia, tài sản của Thôi gia về ngươi, ta chỉ mang đi phụ mẫu và muội muội!"
Thôi Ngạn muốn phân gia!
Gia tài của Thôi gia đều cho Thôi Bằng, chỉ cần mang đi Thôi thái thái, Thôi Ngũ Nương và Thôi lão gia.
Thôi Bằng đột nhiên vừa nghe, thiếu chút nữa liền một ngụm đáp ứng.
Hắn sao có thể để Thôi Ngạn đi? Hôm nay chạy mất, tương lai khẳng định sẽ tìm hắn báo thù.
Huống chi không có Thôi lão gia tọa trấn, các quản sự bên ngoài Thôi gia chưa chắc phục hắn!
Thôi Bằng cười âm âm, vặn đầu sang một bên:
"Được, vì biểu đạt thành ý, các ngươi thả di nương các nàng ra trước đi."
Thôi Ngạn cũng không vô nghĩa, đám người Vương di nương bị nhốt mấy ngày, hiện giờ đã đổi quần áo mới, lại ăn no nê, thoạt nhìn chỉ có hơi chút tiều tụy, cũng không có chịu tội quá lớn.
Chân chính chạy tới bên người Thôi Bằng, Vương di nương mới tin tưởng các nàng đã được thả ra!
"Bằng nhi!"
"Đại ca."
"Cha, cha."
"Tướng công……"
Trên mặt Thôi Bằng tất cả đều là ý cười: "Đều đừng khóc nữa, ngày lành của một nhà chúng ta còn ở phía sau !"
Nói xong, Thôi Bằng liền cười ha hả, "Tứ đệ, ngươi là đọc sách thánh hiền đến choáng váng đi!"
Con tin đều phóng thích, còn có tư cách gì hướng chính mình đề yêu cầu.
Thôi Bằng phất phất tay, rất nhiều thân ảnh đong đưa bên ngoài chính viện.
Trình Khanh tấm tắc hai tiếng: "Độc kế của Thôi đại thiếu gia thật hay, trời hanh vật khô, chính viện Thôi gia không cẩn thận bị cháy, không kịp cứu hoả, đám người Thôi Ngạn và Thôi bá phụ, Giải Nguyên không biết điều như ta, khả năng còn thêm Chu Hằng nữa, đều bất hạnh táng thân trong biển lửa?"
Thôi thái thái nếu không phải bị ma ma thân cận giữ chặt, khẳng định muốn tiến lên đánh Thôi Bằng.
"Nghiệp chướng, ngươi hại ta và Ngạn ca cũng thôi đi, ngay cả cha đẻ cũng không buông tha!"
Biểu tình đám người Vương di nương đều kịch biến.
Nhiều người như vậy, còn có Thôi lão gia —— Vương di nương rùng mình, ngay cả ánh mắt thê tử Thôi Bằng cũng thay đổi, trốn tránh không dám nhìn về phía Thôi Bằng, còn mang theo sợ hãi.
Các nàng cũng chưa nghĩ đến Thôi Bằng tàn nhẫn như vậy!
"Bằng nhi, việc này, việc này có thể nào được……"
Vương di nương rất là sợ hãi, Thôi Bằng cũng chột dạ.
"Nương, con buông tha bọn họ, đợi cha hết bệnh, có thể buông tha con hay không?"
Sẽ không!
Thôi lão gia kính trọng chính thê, đau nhất Thôi Ngạn và Thôi Ngũ Nương.
Thôi Bằng giết chết Thôi Ngạn, Thôi lão gia tuyệt sẽ không tha thứ, Vương di nương tức khắc cứng họng.
Trình Khanh vỗ tay:
"Thôi đại thiếu gia thật là người làm chuyện lớn, xem ra chúng ta còn một hai canh giờ để sống!"
Thôi Bằng cười lạnh, "Trình giải nguyên, ngươi một chút đều không sợ, có phải cho rằng Chu Hằng sẽ chuyển cứu binh đến hay không? Nói thật cho ngươi biết ——"
"Đại ca!"
Thôi Nhị Lang mang theo người hừng hực đuổi tới.
Biểu tình Thôi Bằng phấn chấn: "Đã bắt được tên họ Chu?"
Thôi Nhị Lang ấp úng.
Chu Hằng mang theo mấy gia đinh bước tới: "Thôi đại thiếu gia đang đi tìm Chu mỗ? Không cần, Chu mỗ đang ở đây."
Thôi Bằng muốn mắng vài tiếng, lại thấy bên người Chu Hằng còn đứng một người, Thôi Bằng lập tức ách hỏa.
"Này, ngài sao lại tới đây?"
Đó là một nam nhân mặt trắng không râu.