Thôi Tam, Thôi Tứ từ nhỏ đã ghen ghét Thôi Ngũ Nương, hiện giờ Thôi Ngũ Nương ở bên trong chính phòng Thôi gia gặp nạn, Thôi Tam, Thôi Tứ tự nhiên vui sướng khi người gặp họa.
Hơn nữa trải qua chuyện đoạt gia sản, Thôi Bằng đã cùng Thôi Ngạn kết thù không chết không thôi, Thôi Tam, Thôi Tứ đương nhiên không hy vọng nhìn thấy Thôi Ngạn xoay người.
Thôi Ngạn thành người què mới tốt.
Không được làm quan, cả đời sẽ không uy hiếp nổi Thôi Bằng!
……
Thôi Ngạn lúc này đang ngồi cáng tre lên núi.
Dọc theo đường đi, đều có rất nhiều học sinh thư viện hướng hắn vấn an, gọi hắn là ‘ Thôi sư huynh ’, quả nhiên tựa như Thôi Ngạn nói, hắn vì chân bị thương tạm thời không thể lên kinh, ở thư viện Nam Nghi cũng sẽ trải qua vô cùng dễ chịu.
Thôi Ngạn trở lại thư viện không đến mấy ngày, không biết nơi nào truyền đến tin tức, nói gia tài bạc triệu của Thôi Ngạn đều đã chắp tay nhường người, hiện giờ nghèo rớt mồng tơi.
Đám người Trình Mạo ban đầu coi thường Thôi Ngạn là con trai thương hộ, nghe xong tin tức này cũng sôi nổi quan tâm hắn.
Thôi Ngạn thản nhiên thừa nhận.
Có số ít người mừng rỡ chế giễu, đại bộ phận người lại bởi vậy càng thân cận cùng Thôi Ngạn.
Thôi Ngạn cảm thấy cùng những người này kết giao, có hơi chút tẻ nhạt vô vị —— Trình Khanh không như vậy, mặc kệ hắn có phải con trai thương hộ hay không, thái độ của Trình Khanh đối với hắn trước sau như một.
Thôi Ngạn trở lại thư viện được mấy ngày, Kỷ Hạo tiếp nhận kiến nghị của Đổng Kính Thu, cũng tới thư viện Nam Nghi cầu học.
Kỷ Hạo vốn có công danh tú tài, nhập thư viện tự nhiên không khó, Thôi Ngạn cũng đối với hắn còn tính là nhiệt tình, nhưng Thôi Ngạn ở lớp Giáp, Kỷ Hạo chỉ có thể ở lớp Ất, thấy Thôi Ngạn phải gọi ‘ sư huynh ’, làm Kỷ Hạo có chút xấu hổ.
Xấu hổ?
Thôi Ngạn nhìn bóng dáng Kỷ Hạo bước đi vội vàng nghiền ngẫm cười.
Làm Kỷ Hạo xấu hổ, không chỉ có là chênh lệch ‘ sư huynh ’ và ‘ sư đệ ’, mà là tân hôn thê của Kỷ Hạo, cách mỗi hai ba ngày lại tới thư viện thăm Kỷ Hạo…… Thôi Ngạn vừa lúc là nhân chứng ngày đó đánh vỡ Kỷ Hạo và Trình Tuệ ở bên nhau, Kỷ Hạo thấy Thôi Ngạn khó tránh khỏi nhớ tới Trình Tuệ, cho nên mới thần sắc mất tự nhiên.
Kỷ Đại nãi nãi tới số lần nhiều, dù không có lên núi, thư viện cũng truyền khắp việc này.
Có đồng môn nói ở chân núi ngẫu nhiên gặp được Kỷ Đại nãi nãi, Kỷ Đại nãi nãi có gương mặt phù dung, Kỷ Hạo thật là có phúc khí!
Phúc khí?
Kiều thê quan tâm như thế, nếu Kỷ Hạo phân tâm, ba năm sau cũng không nhất định có thể trúng cử!
Nhưng cũng không liên quan đến Thôi Ngạn, muốn sốt ruột cũng nên là người Kỷ gia sốt ruột.
Kỷ Hạo lại không phải tỷ phu Trình Khanh, Thôi Ngạn thật sự không phân ra tinh lực xen vào việc người khác.
Nháy mắt, chính là cuối tháng 11.
Chân Thôi Ngạn dưỡng thương hơn hai tháng, hắn thường xuyên có thể cảm nhận được ngứa ngáy do xương cốt khép lại, dựa theo lão ngự y chẩn bệnh, chỉ cần thêm nửa tháng, Thôi Ngạn có thể thử dỡ ván kẹp xuống.
Thôi lão gia được lão ngự y tỉ mỉ trị liệu bệnh trúng gió cũng có chuyển biến tốt đẹp, hiện giờ đã có thể chính mình chống trượng xuống đất đi lại.
Y thuật của lão ngự y dù tinh vi như thế nào, trình độ trúng gió của Thôi lão gia rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn muốn khỏi hẳn không có khả năng, hiện giờ vẫn còn nửa người tê dại, một chân gần như không sử dụng được lực.
Lão ngự y tới cửa tái khám, nói loại bệnh trạng này khả năng phải dùng vài tháng, thậm chí một hai năm tới trị liệu, hoặc là vĩnh viễn đều không tốt được.
Thôi lão gia tâm thái tốt, "Cử động được là được!"
May mắn chỉ tay chân như thế, không có tổn hại tướng mạo anh tuấn của hắn, nếu mắt lệch miệng méo, phu nhân chẳng phải sẽ càng thêm ghét bỏ hắn sao?
Thôi thái thái thật sự không đành lòng đả kích hắn, miệng là không méo, nhưng lông mày lại một bên cao một bên thấp, đỉnh lông mày cao thấp còn dám liếm mặt nói chính mình là ‘ Thôi Tuấn Thần ’, vẫn nên thành thành thật thật kêu Thôi Lai Phú đi!