Tiêu Vân Đình nói cái gì, Tiểu Kế liền tin cái đó, ánh mắt tỳ nữ này nhìn Tiêu Vân Đình trước nay đều là khuynh mộ và kính trọng.
Nếu Tiêu Vân Đình bảo nàng đi tìm chết, nàng sẽ không chút do dự nghe theo mệnh lệnh.
Nàng đã sớm làm tốt chuẩn bị vì Tiêu Vân Đình phụng hiến hết thảy, bao gồm tánh mạng chính mình, Tiểu Kế thậm chí còn chờ đợi một ngày kia, nếu nàng vì thế tử mà toi mạng, thế tử liền sẽ nhớ kỹ nàng giống như tỷ tỷ, vĩnh viễn nhớ kỹ nàng đi?
Nghĩ đến có một ngày như vậy, ánh mắt Tiểu Kế mê ly, gương mặt ửng đỏ.
Nhưng mà nghĩ đến hôm nay thế tử cùng Mạnh Hoài Cẩn tranh chấp vì ‘ Trình Khanh ’ , mê ly trong mắt của Tiểu Kế tức khắc tiêu tán.
Trình Khanh.
Lại là Trình Khanh.
Vẫn là Trình Khanh!
Thế tử đối với Trình Khanh chú ý quá cao nha.
Không biết vì sao, từ lần đầu tiên Tiểu Kế ở trên thuyền nhìn thấy Trình Khanh, đã không thích tiểu lang kia.
Nhớ tới thế tử cảnh cáo, Tiểu Kế rốt cuộc không dám châm ngòi, ngược lại chủ động nhắc nhở Tiêu Vân Đình:
"Thế tử, Trình giải nguyên tới kinh thành, khả năng sẽ có phiền toái, nô tỳ nghe nói Nhu Gia huyện chúa đã hạ lệnh muốn ở trong vòng ba ngày đuổi Trình giải nguyên ra khỏi Quốc Tử Giám."
Nếu thế tử muốn thi ân, đây là thời cơ tốt.
Tiểu Kế là muốn dùng hành động thực tế cho thấy thái độ, nào biết Tiêu Vân Đình lại cười rộ lên: "Nhu Gia nha…… Ba cái Nhu Gia bó ở bên nhau, cũng không phải đối thủ của Trình Khanh, việc này không cần bổn thế tử ra tay."
Tiêu Vân Đình không chỉ sẽ không hỗ trợ, trên mặt còn lộ ra ý cười hiếm thấy.
Nụ cười này không phải âm mưu thực hiện được, cũng không phải ẩn giận tối tăm không phát, chính là cười đơn giản, có vài phần giống nụ cười của một hài đồng sắp được đi hội chùa náo nhiệt.
Tiểu Kế bị nụ cười này làm hoa mắt, tim đập thình thịch.
Tiểu Kế không thích Nhu Gia huyện chúa, nhưng nàng lại biết, nếu Tiêu Vân Đình có thể cưới Nhu Gia, đối với tình cảnh Tiêu Vân Đình là cực có trợ giúp.
Các hoàng tử đều tưởng cưới Nhu Gia, vì phía sau Nhu Gia chính là Phúc Trinh Trưởng công chúa, kia chính là người có thể đả động đến hoàng đế.
—— Nhưng Nhu Gia huyện chúa tính tình kiêu căng, ở trước mặt thế tử có thể nhất thời cúi thấp người, sau khi chân chính đạt thành tâm nguyện, không biết có bảo trì được sơ tâm, nơi chốn lấy thế tử vi tôn hay không?
Tiểu Kế đối với Nhu Gia bắt bẻ, nơi phát ra là do tự thân nàng khuynh mộ và kính trọng Tiêu Vân Đình, cũng do biểu hiện thường ngày của Nhu Gia huyện chúa, cho Tiểu Kế tin tưởng cực lớn.
Cho nên nói làm liếm cẩu có tiền đồ gì nha, Nhu Gia liếm cẩu lâu, ngay cả tỳ nữ bên người Tiêu Vân Đình cũng có thể mang theo ẩn ẩn tự đắc bắt bẻ nàng —— xem đi, tuy ngươi là huyện chúa tôn quý, có huyết mạch hoàng thất, có phong hào, có thánh sủng, lại đối với thế tử cầu mà không được, còn không bằng tỳ nữ như chính mình, có thể ngày ngày làm bạn ở bên cạnh thế tử!
Ở khi Tiêu Vân Đình chờ đợi Trình Khanh vào kinh, Nhu Gia cũng chưa nhớ tới người như Trình Khanh.
Sinh hoạt của huyện chúa nhiều vẻ nhiều màu, đã sớm phóng lời nói muốn thu thập Trình Khanh, vậy không cần lúc nào cũng chú ý, sẽ có người khác giúp nàng làm tốt việc này.
Nhu Gia lúc này quan tâm chính là hôn sự của nàng.
Tuổi tác của nàng đã lớn, đã tới tuổi có thể xuất giá.
Nhu Gia chỉ nghĩ gả cho Tiêu Vân Đình, rất nhiều lần đều tưởng cầu hoàng đế cữu cữu hoặc là Thái Hậu thành toàn, chỉ cần một đạo thánh chỉ hoặc là ý chỉ, là có thể tứ hôn nàng cho Tiêu Vân Đình!
Nhưng Phúc Trinh Trưởng công chúa lại không đồng ý, đã sớm đề qua với hoàng đế và Thái Hậu, nói mời cao tăng Đại Từ Bi Tự xem mệnh cách cho Nhu Gia, cao tăng nói Nhu Gia không thể gả sớm, đính hôn cũng không được, không đầy 18 tuổi, định ra việc hôn nhân đều không phải nhân duyên chân chính.
Lại qua mấy ngày nữa, Nhu Gia sẽ tròn 18 tuổi.