Phúc Trinh công chúa trầm mặt xuống: "Mỗi người đều không phù hợp với tâm ý của con, con chỉ nghĩ gả cho Tiêu Vân Đình đúng hay không?"
Nhu Gia đỏ mặt gật đầu.
Phúc Trinh công chúa tức giận, "Sao con hồ đồ như vậy, Tiêu Vân Đình thế tử Nghiệp Vương, có thể kế thừa tước vị hay không đều khó mà nói, cho dù kế thừa, phủ Nghiệp Vương cũng…… Không nói phủ Nghiệp Vương, chỉ nói bản thân Tiêu Vân Đình, hắn nhiều nhất chỉ có thể sống đến năm 30 tuổi, khi đó con mới hơn hai mươi tuổi, đã phải làm quả phụ sao?"
Vẻ mặt Nhu Gia quật cường, vội vàng cãi lại: "Một ngự y trị không hết, là vì ngự y không có bản lĩnh, nếu hoàng đế cữu cữu hạ chỉ tìm danh y trong thiên hạ, sẽ có một ngày có thể trị khỏi cho Đình biểu ca, con sẽ không phải làm quả phụ!"
Phúc Trinh công chúa tức giận đến không nói ra lời.
Vị trí thế tử của Tiêu Vân Đình chính là củ khoai lang phỏng tay, dù cho Tiêu Vân Đình có thể kế thừa tước vị, sống qua 30 tuổi, tương lai Nhu Gia cao lắm cũng chỉ là Nghiệp Vương phi.
Phúc Trinh công chúa vì Nhu Gia mưu hoa, lại là bảo tọa Hoàng Hậu!
Có vị trí Hoàng Hậu không làm, lại muốn đi làm Vương phi, Phúc Trinh công chúa đều phải hoài nghi Tiêu Vân Đình có phải đã hạ tình cổ, cổ thuật Miêu Cương cho Nhu Gia, nên Nhu Gia mới có thể khăng khăng một mực như vậy!
"Không được, chư vị hoàng tử con có thể chọn một người, chỉ có Tiêu Vân Đình là không được, hắn tuy là họ Tiêu, nhưng trải qua hơn một trăm năm, phủ Nghiệp Vương đã sớm không tính là dòng chính hoàng tộc, Tiêu Vân Đình tính là biểu ca con cái gì? Từ hôm nay trở đi, con hãy ở lại trong kinh thành, không được đi đến Tiểu Thang Sơn nữa!"
Nhu Gia buồn bực không vui mấy ngày, người bên người vì muốn làm cho huyện chúa cười, thử rất nhiều biện pháp.
Nhưng Nhu Gia đối với cái gì cũng không nhấc nổi hứng thú.
Quý nữ kinh thành mời thưởng mai, Nhu Gia không đi.
Thái Hậu trong cung triệu Nhu Gia tiến cung, Nhu Gia thoái thác chính mình bị bệnh.
Tam hoàng tử còn tự mình tới phủ công chúa thăm, Nhu Gia liền thấy cũng chưa thấy.
Chỉ có Tiêu thế tử, mới có thể làm huyện chúa vui vẻ, nhưng công chúa mệnh lệnh, bọn hạ nhân không dám vi phạm.
Nếu Tiêu thế tử có thể tới cửa thăm huyện chúa thì tốt rồi.
Công chúa chỉ không chuẩn huyện chúa đi Tiểu Thang Sơn, cũng chưa nói Tiêu thế tử không thể đến phủ công chúa.
Người đưa ra kiến nghị này, bị Nhu Gia thưởng một roi:
"Hiện tại mùa đông khắc nghiệt, Đình biểu ca cần dựa vào suối nước nóng Tiểu Thang Sơn để tẩm bổ thân thể, ngươi bảo hắn mạo gió lạnh bôn ba, là có ý đồ xấu gì?"
"Huyện chúa thứ tội, huyện chúa thứ tội."
Người này không chiếm được thưởng, kiến nghị lại làm Nhu Gia động tâm.
Một đám hạ nhân hầu hạ Nhu Gia, toàn dựa vào suy đoán tâm tình Nhu Gia sống qua ngày, Nhu Gia động tâm, tự nhiên lại có người hát đệm: "Mỗi năm mùa đông, Tiêu thế tử ở suối nước nóng thôn trang mấy tháng, hẳn cũng nguyện ý đi ra ngoài hít thở không khí, thế tử đi ra ngoài, ngựa xe đi theo, trong xe ngựa còn trải đệm giường thật dày, đốt lò sưởi, nơi nào sẽ bị đông lạnh nha!"
Trong lòng Nhu Gia vừa động.
Đình biểu ca ở kinh giao, khả năng không biết nàng ‘ bị bệnh ’, làm như thế nào để Đình biểu ca biết tin tức này đây?
Cố ý phái người đi truyền tin là không được.
Nhu Gia suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới lúc này đã là tháng chạp.
"Từ Tuyên Đô phủ đến kinh thành phải đi bao lâu, ta nhớ rõ yết bảng thi hương là cuối tháng tám, Trình Khanh kia không phải khảo trúng Giải Nguyên sao, sao hắn còn chưa lên kinh! Hoàng đế cữu cữu phê chuẩn hắn có thể vào Quốc Tử Giám, chẳng lẽ hắn dám cô phụ hoàng ân?"
Một tỳ nữ quỳ trên mặt đất, "Hồi bẩm huyện chúa, Trình giải nguyên hôm qua đã tới kinh thành……"
"Hôm qua tới kinh thành, vì sao không báo? Ngươi làm việc chậm trễ, đi xuống lãnh mười roi!"
Nhu Gia hỉ nộ vô thường, tỳ nữ âm thầm kêu khổ.
Nhu Gia có thể tùy tay thưởng số tiền lớn, cũng có thể tùy tay thưởng roi!