Mẫu thân tam hoàng tử Hiền tần cũng không được sủng ái, ít nhất cũng là chủ một cung, không cần ủy ủy khuất khuất ở trong cung của phi tần khác, nhìn sắc mặt nương nương chủ vị sinh hoạt.
Tứ hoàng tử vẫn còn ở nơi đó chê cười tam hoàng tử ngay cả Mạnh Hoài Cẩn cũng sợ, tam hoàng tử lại tự mình gắp đồ ăn cho Ngũ hoàng tử:
"Ngũ đệ, ăn nhiều một chút."
Ngũ hoàng tử thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu nhìn, trên mặt thậm chí có mờ mịt.
"Cảm, cảm ơn tam ca."
Tứ hoàng tử hừ một tiếng, Ngũ hoàng tử lập tức lại cúi đầu, cũng không dám chạm vào khối thịt tam hoàng tử gắp cho.
Tứ hoàng tử sau đó vừa mới lòng, chính mình đứng lên trước:
"Tam ca, sắc trời không còn sớm, ta và ngũ đệ phải về cung!"
Nhìn Ngũ hoàng tử nhắm mắt theo đuôi đi phía sau tứ hoàng tử, tam hoàng tử bỗng nhiên cười.
Ngũ hoàng tử thật sự một chút dã tâm đều không có sao?
Ở hoàng gia, huyết mạch đắt rẻ sang hèn xem chính là mẫu thân hoàng tử không sai, Hoàng Hậu không con, đàn hoàng tử bọn họ, mặc kệ mẫu thân là đứng đầu tám phi, hay là đứng cuối chín tần, thậm chí là chiêu nghi, Tiệp Dư hay mỹ nhân lại như thế nào, toàn bộ đều là "Thứ"!
Đều là thứ, dựa vào cái gì lại muốn phân ra tôn ti cao thấp.
Tam hoàng tử cũng không có lập tức rời khỏi cửa hàng thịt dê, mà bảo lão bản thịt bê lên nồi thịt dê mới, một mình chậm rãi uống lên.
Vài chén rượu xuống bụng, có người tay chân nhẹ nhàng vào phòng.
"Điện hạ, người đi cùng Mạnh học sĩ quả nhiên là Trình Khanh Nam Nghi!"
"Ngươi có biết chỗ ở của hắn không?"
Hạ nhân gật đầu, tam hoàng tử đặt chén rượu thật mạnh xuống.
"Cái tên Trình Khanh này không biết sao lại đắc tội Nhu Gia, Nhu Gia nói muốn đuổi hắn ra khỏi Quốc Tử Giám, nhìn dáng vẻ hắn hẳn là vừa mới đến kinh thành chưa đi Quốc Tử Giám đi."
"Điện hạ nói rất đúng, tên Trình Khanh này còn làm hỏng chuyện tốt của điện hạ……tiểu nhân đáng đánh!"
Hạ nhân bạch bạch tát cho chính mình hai cái.
Tam hoàng tử hừ lạnh: "Trình Khanh là con cháu Trình thị Nam Nghi , Trình thị Nam Nghi tự xưng là trung quân lương thần, mặc kệ ai muốn mượn sức đều không dao động. Người như vậy nếu làm thần tử, quân thượng sẽ yên tâm, một Giải Nguyên nho nhỏ, còn không đáng bổn hoàng tử tự mình chú ý."
Chuyện Trình Khanh vì Thôi gia xuất đầu, tam hoàng tử đã sớm biết được.
Đối với việc này, tam hoàng tử thật không có bao nhiêu phản cảm, cách làm của Trình Khanh lại không tổn thất lợi ích của tam hoàng tử, ngược lại càng mau càng tốt xử lý tốt Thôi gia sự.
Mỹ nhân, tam hoàng tử được.
Một nửa gia tài Thôi gia, tam hoàng tử cũng được.
Điều khiến tam hoàng tử để ý chính là Trình Khanh chọc giận Nhu Gia.
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật 18 tuổi của Nhu Gia.
Nhu Gia không phải họ Tiêu, lại so với công chúa họ Tiêu còn được sủng ái hơn.
Hoàng đế và Thái Hậu đều sủng ái Nhu Gia không nói, càng quan trọng hơn là Phúc Trinh Trưởng công chúa…… Tam hoàng tử uống lên không ít rượu, ánh mắt lại phá lệ thanh minh. Nữ nhân thương hộ cũng cũng chỉ xứng làm ấm giường cho hắn mà thôi, nữ tử có thể chân chính sinh con nối dõi cho hắn, phải là người xuất thân cao quý như Nhu Gia.
Hắn cần phải cưới Nhu Gia làm hoàng tử phi!
Hắn cần được Phúc Trinh Trưởng công chúa duy trì, để phụ hoàng lập hắn làm Thái Tử.
Ánh mắt Tam hoàng tử trầm xuống, "Ba ngày sau, nếu Trình Khanh không có rời Quốc Tử Giám, liền phế bỏ một bàn tay của hắn!"
Xe ngựa ngừng ở cửa nhà Trình Khanh.
Mạnh Hoài Cẩn nhấc màn xe lên dặn dò nàng, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta cùng đi Quốc Tử Giám với ngươi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ngày tháng sau này còn dài, rất nhiều sự tình không cần nóng lòng nhất thời."
Trình Khanh gật đầu.
Cách nói của Mạnh Hoài Cẩn giống Ngũ lão gia.
Bọn họ đều không nghĩ nàng bị phân tâm, hy vọng nàng chuyên tâm học hành, trước qua kỳ thi mùa xuân sang năm lại nói việc khác.