Thái Hậu thở dài, "Nỗi khổ của con, Nhu Gia không như ý, ai gia đều biết. Bá tánh trong thiên hạ này đều là con dân của Hoàng Thượng, mỗi người đều là cha dưỡng nương sinh, Nhu Gia phóng ngựa dẫm chết nông dân là ngoài ý muốn, nhưng đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám lại là cố ý, không thể vì Nhu Gia nhất thời thống khoái, liền hủy cả đời của người khác, ai gia không còn sống được mấy năm nữa, con cũng không bảo hộ được Nhu Gia cả đời, tính tình nàng còn không thay đổi —— niệm tưởng của con đều là trống không, con từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, chẳng lẽ không biết thâm cung đáng sợ?"
Thái Hậu chỉ lớn tuổi, lại không biến thành bà lão hồ đồ.
Ý tưởng của Phúc Trinh ở trên hôn sự Nhu Gia, trong lòng Thái Hậu biết rõ ràng.
Chỉ có một ngoại tôn nữ, Thái Hậu cũng muốn Nhu Gia ngày sau được sống tốt.
Nhưng mà trái lương tâm tự hỏi, tính tình Nhu Gia hiện tại, có thể mẫu nghi thiên hạ được không?
Phúc Trinh muốn gả Nhu Gia cho ‘ Thái Tử ’, gả cho hoàng đế đời kế tiếp, các hoàng tử hiện tại cần mượn lực ảnh hưởng của Phúc Trinh đối với Hoàng Thượng, nên mới đối tốt với Nhu Gia, có thể chịu đựng Nhu Gia.
Ngày nào đó đăng lâm đế vị, tác dụng của Phúc Trinh càng ngày càng nhỏ, tân đế nắm quyền, Nhu Gia vẫn còn lòng dạ hẹp hòi tính tình kiêu căng như vậy, nhìn thấy tân đế sủng ái phi tần nào đó, liền phải giết chết người ta, tân đế sao có thể nhẫn được!
Phúc Trinh muốn ở trong các hoàng tử chọn con rể ưu tú, Thái Hậu ngược lại cũng không tán thành.
Hôn sự của Nhu Gia, hẳn là sẽ kéo về sau, chờ vị trí Thái Tử được định ra, Nhu Gia mới có thể xuất giá.
Đương nhiên không phải gả cho Thái Tử!
Trừ Thái Tử ra, các hoàng tử dư lại Nhu Gia đều có thể gả, làm Hoàng Hậu cần phải có trí tuệ và khí độ của mẫu nghi thiên hạ, làm Vương phi lại không cần.
Nhưng tốt nhất, vẫn nên cho Nhu Gia phong hào quận chúa, lại từ trong đám con cháu huân quý chọn cho Nhu Gia một quận mã, đối phương ngược lại khả năng cả đời sẽ chiều Nhu Gia.
Nương cơ hội này, Thái Hậu nói an bài hôn sự của chính mình đối với Nhu Gia cho Phúc Trinh.
Nhưng Phúc Trinh không cho là đúng, Thái Hậu cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu:
"Thôi, phong hào quận chúa này nhất thời cũng không lấy được, ai gia lý giải con, làm mẫu thân đều muốn đem thứ tốt nhất cho hài tử chính mình, ai gia chỉ tưởng khuyên con, Hoàng Thượng không chỉ có là huynh trưởng của con, hắn còn là đế vương, hắn sủng con tin con, bởi vì con không có cùng hoàng quyền của hắn phát sinh xung đột. Chuyện này nếu không xử lý tốt, con sẽ nhìn thấy một mặt lạnh nhạt vô tình của hoàng huynh con, phân lượng của con và Nhu Gia, không có quan trọng bằng củng cố giang sơn."
Thái Hậu nói như vậy, Phúc Trinh là vào tai không vào tâm.
Sự tình phát sinh kế tiếp, rất nhanh chứng thực gừng càng già càng cay, Thái Hậu lý giải đối với Hoàng Thượng, đối với triều cục nắm chắc, hơn hẳn Phúc Trinh.
Phúc Trinh ở Thọ Khang Cung của Thái Hậu hai canh giờ, Thái Hậu không đồng ý hướng hoàng đế cầu tình, khi Phúc Trinh ra cung thập phần không vui.
Nàng chân trước vừa mới trở lại phủ công chúa, sau lưng người của nha môn Thuận Thiên Phủ lại tới nữa.
Lúc này, bọn họ mang theo thủ dụ của hoàng đế lại đây, muốn tìm Nhu Gia huyện chúa "hiểu biết vụ án", đương nhiên, đây là cách nói tương đối uyển chuyển, kỳ thật chính là phụng chỉ tới thẩm vấn Nhu Gia!
Hoàng Thượng vẫn để lại cho Nhu Gia chút thể diện.
Vốn dĩ hẳn nên mang Nhu Gia đi nha môn Thuận Thiên Phủ, như vậy mới thật là người khắp cả kinh thành đều biết.
Phúc Trinh đập bàn một cái: "Hiểu biết vụ án cái gì, bảo Lương Khải Niên tự mình tới hỏi bổn cung!"
"Mong Trưởng công chúa không khó xử đám người ti chức."
Người nha môn Thuận Thiên Phủ có thủ dụ của Hoàng Thượng, liền đủ tự tin.
Nếu có thủ dụ của Hoàng Thượng mà bọn họ còn không làm xong sai sự, bát cơm này là thật sự muốn vỡ.
Không mang Nhu Gia huyện chúa đi nha môn đã là thực cho Trưởng công chúa mặt mũi, còn muốn Lương đại nhân tự mình tới cửa thẩm vấn, Lương đại nhân không cần mặt mũi sao?