Câu nói ‘không suy xét vì chính mình, cũng phải suy xét vì Tiệp Dư nương nương’ của Tiêu Vân Đình, chọc trúng tâm Ngũ hoàng tử.
Tứ hoàng tử sợ tam hoàng tử đắc thế sẽ trả thù Ninh phi, lại không nghĩ tới, Ngũ hoàng tử và mẫu phi Triệu tiệp dư ở dưới thủ hạ của Ninh phi đã chịu mười mấy năm ủy khuất.
—— ban đầu là cung nữ, cả đời liền đều phải hầu hạ người sao?
—— dù cho phi tần xuất thân hèn mọn, sinh ra nhi tử đồng dạng là nhi tử Hoàng Thượng, có chân long chi huyết!
……
Phủ Trường Hưng Hầu.
Dương Đái Anh vừa về nhà đã bị thế tử phu nhân kêu đi, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ngu xuẩn hôm nay Mai thị đã làm.
Thế tử phu nhân nói chính mình tức giận đến cơm cũng không ăn vô: "…… Con của ta, thê tử ngu ngốc như vậy, chỉ liên lụy con và Hầu phủ!"
Ban đầu Dương Đái Anh còn chịu đựng, chờ thế tử phu nhân bắt đầu bậy bạ Mai thị và Trình Khanh thế nhưng nhận thức, nhắc nhở Dương Đái Anh phải giám sát Mai thị chặt chẽ một chút, sắc mặt Dương Đái Anh liền thay đổi: "Mẫu thân, Kiêm Gia không phải loại người như vậy!"
Dương Đái Anh cảm thấy loại suy đoán này quá chói tai.
"Kia ai biết, tri nhân tri diện bất tri tâm…"
Thế tử phu nhân nói thầm.
Dương Đái Anh thật sự không kiên nhẫn.
Bởi vì thế tử phu nhân lại nói đến Dương Đái Kiệt đáng thương đang bị nhốt ở trong từ đường.
Tam đệ tuy bị nhốt ở trong từ đường, nhưng hưởng thụ ăn ngon uống tốt, nơi nào đáng thương?
Dương Đái Anh cảm thấy chính mình mới đáng thương, mạo phong tuyết còn phải mỗi ngày đi nha môn, làm tiểu quan, thấy ai cũng phải khom lưng…… So sánh ra, tam đệ Dương Đái Kiệt quá thoải mái, đi học ở Quốc Tử Giám.
Dương Đái Kiệt đi Quốc Tử Giám, Dương Đái Anh có bất bình, Dương Đái Kiệt không thể đi Quốc Tử Giám, Dương Đái Anh càng lo lắng.
Sau khi Dương đại thiếu gia bệnh nặng chết, phủ Trường Hưng Hầu chỉ còn lại Dương Đái Anh và Dương Đái Kiệt hai con vợ cả, kế thừa tước vị chỉ có thể là một trong hai huynh đệ bọn họ.
Lớn nhỏ có thứ tự, tước vị này về lý nên là Dương Đái Anh, như vậy phủ Trường Hưng Hầu liền phải tìm một đường ra khác cho Dương Đái Kiệt — nếu Dương Đái Kiệt không đi Quốc Tử Giám, đường ra ban đầu liền chặt đứt, Dương Đái Anh sợ đệ đệ nhớ thương thứ khác.
"Mẫu thân, ngài đừng tổng tìm Kiêm Gia phiền toái, chuyện tam đệ còn phải dựa vào Kiêm Gia hỗ trợ."
Dương Đái Anh ý đồ hòa hoãn quan hệ giữa mẫu thân và thê tử.
Thế tử phu nhân cũng biết, đúng là bởi vì biết nên mới tức giận.
Nữ nhi tiểu Hàn Lâm, ngạo cái gì mà ngạo?
"Ngươi cứ che chở nàng đi, ta thấy nàng là nhìn thành thật, bên trong lại ẩn chứa ác ý, nếu cha nàng nhận thức Trình Khanh, nàng vì sao không nói? Hôm nay cũng vậy, khi Trưởng công chúa nói chuyện cùng Trình Khanh, đến phiên nàng chen vào nói sao! Chuyện như vậy nếu nàng lại làm hai lần, Hầu phủ chúng ta liền phải bị nàng hủy hoại!"
Làm mẹ chồng muốn chọn tật xấu của con dâu, luôn có thể lấy ra được, Dương Đái Anh cũng không tiện thế thê tử biện giải, hắn càng nói nhiều, thế tử phu nhân sẽ càng tức giận.
Thật vất vả dỗ dành được thế tử phu nhân, ở trên đường về phòng, Dương Đái Anh cũng suy nghĩ lời mẫu thân nói.
Những lời này cũng không phải toàn vô đạo lý.
Tính tình Kiêm Gia hơi cứng một chút, không mềm mại, nói chút lời hay dỗ trưởng bối có bao nhiêu khó chứ?
Nói đến cùng, vẫn còn chưa có thích ứng với biến hóa thân phận.
Bản thân Dương Đái Anh cũng đã thích ứng nhiều năm.
Dương gia có ba con vợ cả, đại ca Dương Đái Anh là đích trưởng tử, phủ Trường Hưng Hầu hiển nhiên do đại ca Dương Đái Anh kế thừa, rất nhiều năm, Dương Đái Anh căn bản không có nghĩ tới tước vị sẽ dừng ở trên người mình.
Khi đó, trong phủ muốn cho Dương Đái Anh thử đi chiêu số khoa khảo, cho nên mấy năm trước mới vì hắn định nữ nhi Hàn Lâm. Hàn Lâm là thanh lưu, người đi chiêu số khoa khảo có thể làm con rể Hàn Lâm đương nhiên là cực tốt, ở trên khoa khảo, địa phương nhạc phụ có thể chỉ điểm đề bạt rất nhiều!