Lực lượng tình thương của mẫu thân làm nàng ôm chặt lấy vòng eo Kiều Ánh Chân không bỏ, đạo đạo tặc lại nâng đao lên, Kiều Ánh Chân đầy mặt nước mắt, "Ta đi theo ngươi, ngươi tha cho nương ta!"
"Chân tỷ nhi ——"
Đạo tặc một chân đá văng Kiều phu nhân, kéo Kiều Ánh Chân đến cuối xe, lại đi bắt Kiều Tam Nương.
Kiều Tam Nương thét chói tai cứu mạng.
Một mũi tên nhọn bắn trúng cánh tay đạo tặc, đạo tặc ăn đau, ném Kiều Tam Nương xuống mặt đất.
Kiều phu nhân nhịn đau đi xem, hóa ra là xe ngựa Trình gia cũng xuống núi.
Trình Khanh và Đổng Kính Thu cưỡi ngựa, hai nhà Trình, Đổng thêm lên ước chừng có hơn hai mươi gia đinh, che chở ba người Liễu thị trên xe ngựa.
Trình Tam Nương kinh hô, "Tiểu lang, là Kiều gia, các nàng gặp nạn!"
Kiều gia tiểu thư bị đạo tặc bắt được!
Trình Khanh vội vàng ấn đầu tam tỷ trở về.
Nàng cảm thấy tỷ tỷ nhà mình so với các tiểu thư Kiều gia còn mạo mỹ hơn, đạo tặc vốn dĩ đang đoạt tiểu thư Kiều gia, lâm thời thay đổi mục tiêu thì sao?
"Trình giải nguyên cứu mạng, Trình giải nguyên cứu mạng ——"
Kiều phu nhân nhìn thấy gia đinh của Trình Khanh, lại bốc cháy lên hy vọng.
Đổng Kính Thu nghi ngờ đạo tặc là nhằm vào Trình Khanh mà tới, vẫn luôn giương cung bắn tên, lại không chịu dễ dàng rời đi phụ cận xe ngựa.
Vô nghĩa, trong xe ngựa là nhạc mẫu và hai thê muội của hắn, mặc kệ ai xảy ra chuyện Trình Tuệ đều không chịu nổi đả kích, Đổng Kính Thu còn chưa có ngốc đến thân sơ chẳng phân biệt.
Trình Khanh cũng đau đầu.
Danh khí quá lớn cũng không tốt, đã bị người Kiều gia nhận ra, tưởng không cứu cũng không được.
"Võ Nhị, ngươi mang vài người đi lên hỗ trợ, cứu người quan trọng, an nguy của các ngươi càng quan trọng hơn, dọa đạo tặc đi là được, không cần bác mệnh!"
Trình Khanh cũng không dám bảo mọi gia đinh tiến lên hỗ trợ, chỉ sợ đối phương đánh cướp Kiều gia là điệu hổ ly sơn.
Võ Nhị mang theo mấy người cầm đao xông lên, Kiều gia vốn dĩ chỉ còn mấy hộ vệ đang đau khổ chống đỡ, có hậu viên đều tinh thần chấn động, mang vết thương tiếp tục chiến đấu với đạo tặc.
"Triệt!"
Đạo tặc râu quai nón ném Kiều Ánh Chân ở trên lưng ngựa, chính mình cũng nhảy lên ngựa, đạo tặc khác còn muốn đi bắt Kiều Tam Nương, Đổng Kính Thu lại bắn ra mấy mũi tên, bọn họ bị bắt từ bỏ Kiều Tam Nương.
Đạo tặc phóng ngựa chạy lên rừng rậm chớp mắt không thấy, Kiều phu nhân thét chói tai: "Bọn họ bắt Chân tỷ nhi, Trình giải nguyên, ngươi mau gọi người đi cứu Chân tỷ nhi, nàng không thể xảy ra chuyện ——"
Đầu Kiều phu nhân giống như có ngàn vạn cây kim đang cắm.
Chân tỷ nhi là tứ hoàng tử phi tương lai, có thể nào rơi vào trong tay đạo tặc?
"Trình giải nguyên, đạo tặc có lẽ là ngươi đưa tới, ngươi cũng không thể mặc kệ!"
Kiều phu nhân cũng gấp đến độ mê tâm hồn, không cẩn thận rống ra lời trong lòng.
Sắc mặt Trình Khanh một chút liền khó coi.
"Phu nhân nói cẩn thận, y Trình mỗ xem, đàn đạo tặc này ai cũng không đoạt, giống như là hướng về phía các nữ quyến Kiều gia."
Kiều Tam Nương từ trên mặt đất bò dậy, tránh thoát tay tỳ nữ đang run lên, "Trình công tử chớ trách, mẫu thân là quá hoảng nên mới nói mê sảng, cầu Trình công tử viện thủ, cứu tứ muội của ta. Nàng là một nữ nhi gia thanh thanh bạch bạch, dừng ở trong tay đạo tặc cùng hung cực ác, vạn, vạn nhất…… Cầu Trình công tử tương trợ!"
Trình Khanh thật muốn vén tay lên mặc kệ, lại không lạnh tâm địa được.
Bị bắt đi là một tiểu cô nương.
Nếu thật muốn giựt tiền còn đỡ, đây rất giống như có người nhằm vào bắt.
Ở Đại Ngụy, trinh tiết của nữ tử so với tánh mạng càng quan trọng hơn, thủ đoạn như vậy dùng ở trên người tiểu thư Kiều gia thật là quá ác độc.
Trình Khanh còn nghĩ tới Trình Dung tự sát mà chết.
"Tiểu lang!"
Đổng Kính Thu cũng mở miệng.
Trình Khanh gật đầu: "Phái một nửa nhân thủ đuổi theo, hỗ trợ cứu Kiều tiểu thư trở về, người còn lại đều lui về Đại Từ Bi Tự, trong chùa có võ tăng, bọn họ càng quen thuộc với phiến núi rừng này hơn, tăng số người cùng tìm kiếm."