"Nếu không có thím và lục thúc, đứa nhỏ này nào có thành tựu như hiện tại, ít nhiều nhờ lục thúc dạy dỗ và thím chăm sóc!"
Trình Tri Tự thức thời như thế, Tần thị cười đến miệng đều không khép được.
Chiếu cố tiểu bối trong tộc hẳn là, nhưng sau trả giá có thể được đến tán thành, Tần thị đương nhiên càng cao hứng.
Trình Tri Tự nói muốn đón Trình Khuê đi, Tần thị giữ lại, Trình Tri Tự cười nói: "Tiểu chất vừa thu được lệnh điều động đến triều đình, liền cho khoái mã truyền tin trở về Nam Nghi, cũng đã nhiều ngày, chuyết kinh và gia mẫu các nàng hẳn cũng sắp đến kinh thành, thím không cần lo lắng không có người xử lý nội trạch thế tiểu chất."
Tần thị rất có vài phần ngoài ý muốn:
"Ngươi điều chức nhập kinh, mẫu thân Khuê ca nhi tự nhiên tới kinh thành chiếu cố phụ tử các ngươi, không ngờ nhị tẩu cũng tới."
Tần thị tự nhiên nghe nói Ngũ lão gia đối với Chu thị nhị phòng hạ ‘ lệnh cấm túc ’, không cho Chu thị đi ra bên ngoài.
Trình Tri Tự vừa thăng quan, Chu thị liền không để ‘ lệnh cấm túc ’ của Ngũ lão gia vào mắt, thế nhưng đi theo lên kinh cậy nhờ Trình Tri Tự.
Tần thị nghĩ vậy, vài phần ngoài ý muốn liền biến thành cảnh giác.
Trình Tri Tự thoáng như không thấy, nói mẫu thân Chu thị tuổi đã già, nếu không đón lên kinh thành phụng dưỡng, cũng không biết quãng đời còn lại có thể nhìn thấy mấy lần vân vân.
"Thím lo lắng gia mẫu sẽ làm khó Trình Khanh sao? Ngũ thúc lệnh cưỡng chế gia mẫu ở nhà đóng cửa tỉnh lại, gia mẫu đã nghĩ thông suốt, Trình Khanh là huyết mạch của đại ca, chúng ta là huyết mạch chí thân, hắn lại cùng Khuê ca nhi trúng tiến sĩ, sắp cùng nhau bước vào con đường làm quan, hai huynh đệ không giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ đấu tới đấu đi làm người chế giễu sao…… Gia mẫu không suy nghĩ cho Trình Khanh, cũng sẽ suy nghĩ cho Khuê ca nhi."
Nói cũng đúng.
Dù cho Chu thị muốn làm khó Trình Khanh, chẳng lẽ Trình Khanh sẽ thành thành thật thật không phản kháng sao?
Hiện giờ Trình Khanh chính là xưa đâu bằng nay, một lão phụ nhân nội trạch, không kiềm chế được Trình Khanh!
Tần thị thay đổi gương mặt tươi cười, hỏi Trình Tri Tự cần phải tham gia ‘ đại điển Truyền Lư ’ ngày mai, Trình Tri Tự gật đầu:
"Tự nhiên muốn tham gia, có thể chính mắt nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ được ban xuất thân tiến sĩ, tiểu chất cảm thấy vui mừng sâu sắc. Đặc biệt là Khanh ca nhi, đứa nhỏ này quá không dễ dàng, ngày mai nếu hắn được chọn làm Trạng Nguyên, chính là ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ thứ nhất, thật sự là kiêu ngạo của Trình thị!"
Việc này đâu chỉ Trình thị Nam Nghi kiêu ngạo, nhi lang nhà ai nếu tranh đua giống như Trình Khanh, đều sẽ được toàn bộ gia tộc cung lên!
Trình Tri Tự cũng không nghĩ tới chính mình sinh thời có thể nhìn thấy ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ ra đời ở Trình thị Nam Nghi, nếu không phải Trình Khanh thì tốt…… Dù không phải Trình Khuê, là con cháu khác của Trình thị cũng được.
Trình Khanh có tư chất như vậy, khó tránh khỏi người khác sẽ nhớ tới Trình Tri Viễn.
Trình Tri Viễn cũng có tài danh, sau khi trúng cử không có tham gia thi hội, sớm phân gia rời khỏi Nam Nghi.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà liên hệ cùng thành tựu của Trình Khanh, người khác sẽ tiếc nuối thay Trình Tri Viễn năm đó không có thể tiếp tục khoa khảo.
Nói tới nói lui, lại sẽ nói đến "kế mẫu không hiền từ".
Trình Tri Tự vì chính mình suy xét, hiện tại cũng muốn cùng Trình Khanh diễn thúc cháu tình thâm.
Tần thị cũng không bắt lấy không bỏ, Chu thị là nhị đường tẩu của Tần thị, nếu Nam Nghi bên kia không ngăn Chu thị lên kinh, Tần thị cũng không có khả năng đuổi người ra khỏi kinh thành —— Trình Tri Tự làm Lễ Bộ thị lang, cáo mệnh trên người Chu thị sắp biến thành tam phẩm thục nhân, chỉ thấp hơn nhất phẩm so với Tần thị nhị phẩm phu nhân.
Điều này làm cho trong lòng Tần thị có hơi chút không thoải mái.