Bá tánh đuổi theo Trình Khanh muốn đưa con trai, đưa con gái thật nhiều, có nữ nhi có thể đi làm tỳ nữ, có nhi tử có thể đưa đến bên người Trình Khanh làm gã sai vặt, đây mới chân chính là lây dính mạch văn!
Trình Khanh dở khóc dở cười, vô cùng thành khẩn cảm tạ hậu ái của tất cả mọi người.
Nàng một đường, thoáng như ngôi sao đỉnh cấp đời sau đi ra ngoài, người chen toàn bộ đường phố, không biết có bao nhiêu tiểu nương tử tránh ở trong phòng bên cạnh phố từ khe hở cửa sổ nhìn lén nàng, tuy rằng không có khí độ trích tiên như Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh có tài văn chương Lục Nguyên Cập Đệ!
Cỗ nhiệt hướng này, là triều đình cố ý tuyên truyền, Trình Khanh tự nhiên muốn phối hợp.
Người nhị phòng chính là đụng phải náo nhiệt như vậy.
Chu lão phu nhân nằm ở trên xe ngựa hơi thở mong manh, nghe thấy bên ngoài đều đang kêu "Trình trạng nguyên", giãy giụa ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài —— Trình Khanh cưỡi ở trên lưng ngựa, hưởng thụ các bá tánh truy phủng, tinh thần sáng láng.
Trình trạng nguyên!
Lục Nguyên Cập Đệ!
Tai nghe là sai, mắt thấy là thật…… yết hầu Chu lão phu nhân một trận tanh nhiệt, nôn ra máu.
Chung thị luống cuống.
Bà mẫu dù khiến nàng chán ghét như thế nào, hiện tại còn chưa chết được.
Người nhị phòng nóng nảy, ở kinh thành trời xa đất lạ, ngay cả y quán cũng không biết ở nơi nào, chỉ có bắt lấy người qua đường hỏi thăm.
Trình Khanh cưỡi ở trên lưng ngựa, thấy đoàn người bay nhanh quay đầu chạy, chớp chớp mắt.
Di, là nàng nhìn lầm rồi sao, giống như thấy được tam thúc Trình Tri Thuật nha!
Thị lực Trình Khanh từ trước đến nay cực tốt, tự giác không phải nhận sai.
Nàng thấy người nhị phòng chạy bay nhanh, còn muốn kêu bọn họ, bất đắc dĩ bên người nàng thật sự quá đông.
Không có biện pháp, Lục Nguyên Cập Đệ chính là được hoan nghênh như vậy, chỉ sợ phải quá một đoạn thời gian nữa mới có thể giảm nhiệt độ.
Các bá tánh vẫn luôn đưa nàng đến cửa nhà mới chậm rãi tan đi.
Nơi này là nội thành, các bá tánh cũng không dám tùy ý ồn ào.
Trình Khanh thực vừa lòng nhóm "Fans" thông tình đạt lý.
Vừa rồi nàng không gọi người nhị phòng lại, người nhị phòng lại tìm tới cửa trước —— là Trình Khuê, sau khi đi Quốc Tử Giám xong chưa về nhà, cố ý vòng một đoạn đường lại đây.
Trình Khanh trước đó còn có thể nói nói cười cười cùng Trình Khuê, tin tức Trình Tri Tự muốn thăng chức nhập kinh, làm hai người vừa mới hòa hoãn quan hệ đột nhiên lại trở nên căng chặt.
Hiện giờ Trình Tri Tự đã nhập kinh, Trình Khanh còn tưởng rằng Trình Khuê sẽ không để ý đến nàng, hôm nay đi Quốc Tử Giám, hai người cũng chưa nói gì với nhau.
Không nghĩ tới Trình Khuê lúc này lại tìm tới cửa.
"Đường huynh có việc gì sao?"
Trình Khuê biểu tình khó xử, "…… Ngươi có thể đi gặp A Hiển hay không, hiện tại trạng thái hắn không tốt lắm."
Một màn trước mắt này rất quen thuộc.
Trình Khanh nhớ mang máng, trước kia ở thư viện Nam Nghi, Du Tam bị Mạnh Hoài Cẩn bắt khi đang lén lút nhìn trộm, thư viện thông tri Du tri phủ đón Du Tam về nhà, Trình Khuê và mấy đồng môn giao hảo cùng Du Tam liền tới tìm nàng.
Lúc ấy bọn họ hy vọng Trình Khanh có thể tha thứ Du Tam, để hắn có thể trở về thư viện.
Khi đó Trình Khanh thực chán ghét Du Tam, không chỉ có không giúp Du Tam cầu tình, còn hung hăng phun mấy người Trình Khuê một trận.
Không thể không nói, nàng và Du Tam đối chọi gay gắt, bồi dưỡng ra một chút "tình cách mạng", hơn nữa trước mắt tâm tình rất tốt, không chỉ có không có mắng Trình Khuê đi, còn hỏi tình huống Du Tam:
"Hắn làm sao vậy, không phải năm nay thi hội không trúng sao, chẳng lẽ từ sau đó vân chưa gượng dậy nổi?"
Xem biểu tình của Trình Khuê, Trình Khanh liền biết chính mình đoán đúng tám chín phần.
Từ sau khi thi hội, Trình Khanh liền rốt cuộc chưa thấy qua Du Tam.
Nàng tới kinh thành, ấn tượng đối với Du Tam sâu nhất, là một màn Du Tam mặc hồng y cưỡi con ngựa trắng đến Quốc Tử Giám, cực kỳ rêu rao thiếu đánh như vậy.
Nhưng cũng khá xinh đẹp.