“Thế tử yên tâm, bản quan nhất định sẽ quản thúc Du Hiển thật nghiêm, không cho hắn lại gặp rắc rối.”
Tiêu Vân Đình gật đầu: “Du tổng kỳ trước đó không đề cập tới, ngày mai Thiên Thu Yến, mong rằng Lạc đại nhân để bụng nhiều một chút, Thiên Thu Yến của Hoàng Hậu nương nương vẫn là lần đầu tiên làm lớn như vậy, ta không hy vọng trên Thiên Thu Yến xuất hiện chuyện gì, chọc cho nương nương không cao hứng.”
Lạc Thuân không phải lần đầu tiên nghe thấy lời dặn dò như vậy.
Hai ngày trước, hoàng đế triệu kiến hắn, cũng nói như thế.
Lạc Thuân vẫn luôn rất biết phỏng đoán thánh tâm, chỉ có lần này, xem không hiểu tâm hoàng đế.
Hoàng Thượng vì sao bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ là Hoàng Hậu vạn năm không tranh sủng rốt cuộc bắt đầu tranh sủng?
Hoàng Thượng dặn dò, Lạc Thuân nghe vào tâm.
Tiêu Vân Đình dặn dò, là bởi vì Tiêu Vân Đình phụ trách chủ sự Thiên Thu Yến, muốn ở trước mặt hoàng thượng kiếm công lao?
Không đúng, Tiêu Vân Đình nói không phải chọc Hoàng Thượng không vui, mà là sợ Hoàng Hậu nương nương không cao hứng, rõ ràng càng coi trọng cảm thụ của Hoàng Hậu nương nương hơn.
Lạc Thuân nhớ tới khi Tiêu Vân Đình vừa đến kinh thành, giống như đã được nuôi ở trong cung Hoàng Hậu.
Mấy năm nay Tiêu Vân Đình được hoàng đế và Thái Hậu yêu thương, cũng không nghe nói hắn và Hoàng Hậu nương nương đặc biệt thân cận…… Có lẽ, tình cảm của Tiêu thế tử đối với Hoàng Hậu nương nương vượt qua người ngoài mong muốn.
Ý thức được điểm này, Lạc Thuân lại cảm thấy Tiêu thế tử giống một người trẻ tuổi tươi sống, mà không phải người giả làm từ lưu li thủy tinh.
……
Du Tam chủ động nói muốn đưa Trình Khanh trở về, chính là muốn tìm cơ hội cùng Trình Khanh trò chuyện.
Đề tài từ nơi nào thiết nhập?
Không bằng liền nói đến cửa hàng thợ rèn kia đi.
Du Tam phái người nhìn chằm chằm cửa hàng thợ rèn hơn phân nửa tháng, không thu hoạch được gì.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy, nói vậy lại hiện ra hắn không có bản lĩnh, cũng không bán được nhân tình cho Trình Khanh, càng không thử ra nguyên nhân Trình Khanh đi đến cửa hàng thợ rèn.
Hắn ở trong lòng suy nghĩ lời nói, hô một tiếng “Trình Khanh”, trong xe ngựa im ắng cũng không có đáp lại.
Du Tam thăm dò đi xem, Trình Khanh đại khái là quá mệt mỏi, đã dựa vào cửa sổ ngủ mất.
—— lông mi của Trình Khanh thật cong!
Hắn nhìn một lúc lâu, lại có thể chỉ ra một cái kết luận như vậy.
Không đúng, không chỉ có như thế này.
Trình Khanh khi ngủ không hùng hổ doạ người giống như ngày thường, lại có vài phần ôn hòa hiếm thấy.
Trình Khanh sao có thể ngủ được?
Du Tam nghẹn một bụng lời nói còn chưa có phun ra được.
Hắn vốn nên làm ra động tĩnh đánh thức Trình Khanh, lại thít chặt dây cương, làm con ngựa chậm lại bước chân, lại phân phó mã phu, không cần sốt ruột trở về, có thể thả chậm tốc độ, để Trình Khanh nhân cơ hội nghỉ ngơi nhiều một lát.
Hôm nay người đánh xe cho Trình Khanh là Võ Nhị.
Võ Nhị khờ khạo nói: “Du đại nhân, yêm muốn đánh xe nhanh lên, thiếu gia có thể về nhà ngủ, giá!”
Thế này con mẹ nó thật có đạo lý!
—— ngươi là một tên đánh xe thối, có cần cơ trí như vậy hay không?
Ánh mắt Du tổng kỳ đằng đằng sát khí.
Võ Nhị là một người đầu sắt khờ khạo, vứt roi ngựa trong tay ra giữa không trung tạo thành một độ cung xinh đẹp, nhẹ nhàng quất đánh ở trên mông ngựa, nóng lòng về nhà:
“Giá, giá!”
Nếu ánh mắt Du Tam có thể hóa thành thực chất, Võ Nhị đã bị bắn cho đầy máu.
Ai, tính, hắn sao lại đi so đo cùng một mã phu?
Mã phu đương nhiên sẽ không có tình thú!
Du Tam ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, một đường hộ tống Trình Khanh về nhà.
Hắn một khi đứng đắn lên vẫn rất có thể hù người, cưỡi trên con ngựa cao cao, quả thực là uy phong lẫm lẫm.
Chờ Võ Nhị ngừng ổn xe ngựa, Trình Khanh mới từ từ tỉnh lại.
Má nàng ửng đỏ, gió đêm đầu tháng 5 thực mát mẻ.
Trình Khanh cảm thấy chính mình thấm mồ hôi, chỉ nghĩ nhanh về nhà tắm một cái, thay quần áo sạch sẽ ngủ một giấc.