Không có Hoàng Hậu giữ gìn hậu cung hoà bình, nào có nhiều hoàng tử có thể sống sót như vậy nha!
Hoàng đế hiển nhiên cũng hiểu rõ trong lòng, nắm tay Hoàng Hậu không bỏ, "Vì Tử Đồng mà bận rộn, chính là đang tận trung vì trẫm, trẫm tin tưởng Trình biên soạn và Mạnh học sĩ đều sẽ không có câu oán hận nào."
"Thần không oán."
"Thần sâu sắc cảm giác vinh hạnh."
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đã sớm đứng lên, một người như trích tiên thanh tuyển, một người lại là thiếu niên tinh thần phấn chấn.
Tầm mắt Hoàng Hậu xẹt qua Trình Khanh, ở trên người Mạnh Hoài Cẩn dừng lại một lát, lại rất nhanh dời đi.
Ngay cả bản thân Mạnh Hoài Cẩn cũng không hề phát hiện.
Tiêu Vân Đình lẳng lặng nhìn, bên môi lộ ra một tia cười.
Yến hội kế tiếp được tiến hành.
Đại hoàng tử nâng chén rượu, đưa lên lễ vật sinh nhật chính mình đã chuẩn bị cho Hoàng Hậu.
Đó là một bức tượng bạch ngọc Quan Âm.
Hoàng Hậu cũng tán thưởng hai câu, "Ngươi có tâm."
Từ thái độ của Hoàng Hậu, cũng không nhìn ra nàng đến tột cùng có thích bức tượng Ngọc Quan Âm này hay không.
Đại hoàng tử đưa Ngọc Quan Âm, lễ vật của nhị hoàng tử tương đối phong nhã, bức họa hắn tự tay vẽ.
Người trong bức họa tất nhiên là Hoàng Hậu nương nương, họa kỹ của nhị hoàng tử không tồi, hiển nhiên bắt được thần vận của Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu còn chưa nói chính mình có thích hay không, hoàng đế lại thực vừa lòng, đương trường xin Hoàng Hậu: "Trẫm muốn đem nó đến treo ở Càn Thanh cung, thấy bức họa này , tựa như Tử Đồng thời thời khắc khắc ở bên trẫm, Tử Đồng nghĩ như thế nào?"
"Thần thiếp nghe bệ hạ."
Hoàng đế công nhiên tú ân ái, Hoàng Hậu thực bình tĩnh.
Trình Khanh vội vàng cúi đầu.
Không cúi đầu nào có biện pháp, nàng sợ chính mình sẽ không nhịn được lộ ra ý tưởng. chân thật
Hoàng cung tuy rằng rất lớn, Càn Thanh cung lại cách Khôn Ninh Cung cũng không bao xa, nếu hoàng đế thật có lòng, có thể mỗi ngày đi đến Khôn Ninh Cung xem Hoàng Hậu, mà không phải ký thác tưởng niệm với Hoàng Hậu lên bức họa.
—— các hoàng tử chó như vậy, có thể thấy được chính là học từ hoàng đế !
Lễ vật của Tam hoàng tử cũng là ngọc, nhưng lớn hơn Ngọc Quan Âm của đại hoàng tử một bậc, chính là noãn ngọc khắc thành gối đầu, nghe nói dùng gối ngọc ngủ, giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ.
Càng diệu chính là, gối noãn ngọc này là một đôi, một chiếc đưa cho Hoàng Hậu làm hạ lễ sinh nhật, một chiếc khác lại đưa cho hoàng đế, là hiếu tâm của tam hoàng tử đối với hoàng đế.
Hoàng đế thật cao hứng, không biết tam hoàng tử tìm kiếm đôi gối noãn ngọc này đã tốn bao nhiêu công phu và tiền tài, lại quyết định chờ sau khi Thiên Thu Yến kết thúc, sẽ thưởng cho tam hoàng tử một cái hoàng trang.
Đến phiên tứ hoàng tử tặng lễ, tứ hoàng tử chớp mắt:
"Phụ hoàng, mẫu hậu, lễ vật của nhi thần cần tốn chút thời gian chuẩn bị, không bằng để ngũ đệ dâng lên lễ vật của hắn trước, nhi thần thấy ngũ đệ vẫn luôn ôm hộp gỗ trong lòng ngực không bỏ, khẩn trương đến trán đổ mồ hôi, lễ vật ngũ đệ chuẩn bị cho mẫu hậu nhất định rất quý trọng!"
Hoàng đế luôn luôn không mừng Ngũ hoàng tử, cảm thấy đứa con trai này sợ hãi rụt rè không lên được mặt bàn, nghe tứ hoàng tử nói xong, hoàng đế rất có vài phần tò mò.
Tiểu Ngũ có thể lấy ra lễ vật quý trọng gì?
Ngũ hoàng tử cảm giác được tầm mắt mọi người trong điện đều dừng ở trên người mình, khẩn trương đến cả người cứng đờ.
Trình Khanh đều không nỡ nhìn thẳng.
Tứ hoàng tử đúng là con chó, muốn cho Ngũ hoàng tử mất mặt sao.
Ngũ hoàng tử hẳn là không đưa được lễ vật quý trọng gì, tứ hoàng tử lại cố ý nói như vậy, đế hậu có chờ mong, sau khi mở hộp gỗ ra sẽ thất vọng đi?
Ngũ hoàng tử súc bả vai, rất tưởng giấu hộp gỗ đi.
Trình Khanh rất là đồng tình người thanh niên này, nhóm tông thân cùng cảm thụ của văn võ cả triều cũng không sai biệt lắm.