Nhưng nếu nói cung nữ Kim Nhụy tố giác Hoàng Hậu nương nương sử dụng ‘ yếm thắng chi thuật ’ cũng là liên hoàn độc kế tứ hoàng tử chuẩn bị, Trình Khanh khó tránh khỏi sẽ hoài nghi.
Tứ hoàng tử lợi hại như vậy sao?
Kia dù sao cũng là Hoàng Hậu, một hoàng tử chưa được phong vương, dựa vào cái gì đả động Kim Nhụy, lệnh Kim Nhụy phản bội Hoàng Hậu!
Muốn ở trong tẩm điện của Hoàng Hậu để vào ‘ vật chứng ’, chỉ dựa vào một mình tứ hoàng tử giống như không làm được.
Trừ phi có Ninh phi ở sau lưng phối hợp cùng tứ hoàng tử.
Trình Khanh giữ Kim Nhụy lại thẩm vấn cuối cùng, không chỉ có muốn dựa vào áp lực cố tình xây dựng ra tới làm tâm lý phòng bị của Kim Nhụy hỏng mất, càng bởi vì một khi Kim Nhụy cung khai, vụ án này liền phải vạch trần một tầng khăn che mặt cuối cùng.
Chân tướng cuối cùng, có lẽ cũng không phải hoàng đế muốn.
Tiêu Vân Đình nhìn nàng chau mày, không biết nàng đang rối rắm cái gì:
"Phương pháp của ngươi dùng rất tốt, vụ án kết thúc như thế nào là chuyện của Hoàng Thượng, chúng ta chỉ cần trình chứng cứ đã nắm giữ lên cho hoàng đế là được."
Tiêu Vân Đình có khi cũng không hiểu Trình Khanh, lá gan lúc lớn lúc nhỏ.
Dám đưa đầu tới điều tra ‘ yếm thắng án ’, dám nhìn Thận Hình Tư hành hình, xong việc lại không dám ăn thịt dê hầm rượu.
Giống như hiện tại, mắt thấy đã có thể lĩnh công, Trình Khanh lại có hơi chút rụt rè, chậm chạp không chịu vạch trần một tầng khăn che mặt cuối cùng của ‘ yếm thắng án ’.
Như thế nào, sợ chết nhiều người sao?
Sao không nghĩ, nếu tội danh của Hoàng Hậu bị chứng thực, người chết sẽ càng nhiều hơn, mọi cung nhân ở Khôn Ninh Cung đều không sống được.
Rối rắm của Trình Khanh, Tiêu Vân Đình tự nhiên không có biện pháp đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Bụng nàng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Trình Khanh ban đầu suy nghĩ, chính mình chỉ cần làm thật tốt Thiên Thu Yến, hoàng đế khẳng định sẽ có thưởng. Nếu hoàng đế hỏi nàng muốn cái gì, Trình Khanh liền xin hoàng đế chấp thuận ngự y điều trị cho ‘ Tiểu Bàn ’, nhân cơ hội đưa nửa viên thuốc viên cho ngự y kiểm tra xem là thành phần gì.
Kế hoạch không có nhanh bằng biến hóa, Thiên Thu Yến bị người huỷ hoại, bản thân Trình Khanh cũng ỡm ờ chạy tới điều tra ‘ vụ án yếm thắng ’.
Nàng thừa dịp Tiêu Vân Đình đi ra ngoài nuốt viên thuốc xuống, dược vẫn còn trong miệng, Tiêu Vân Đình bỗng nhiên lộn trở lại, Trình Khanh suýt bị sặc.
Chỉ một chút chậm trễ như vậy, mật ngọt bọc ngoài viên thuốc bị hòa tan, cay đắng nở rộ ở trong khoang miệng Trình Khanh, nàng chạy nhanh bưng chén trà lên nuốt viên thuốc xuống.
Tiêu Vân Đình nhìn nàng nghẹn đến trong mắt đều phiếm ra ánh nước, không thể hiểu được:
"Ngươi ăn cái gì vậy?"
"Không có gì, ta tính toán đi thẩm tra Kim Nhụy, Tiêu thế tử ngươi có đi hay không?"
Trình Khanh đi ra ngoài.
Tiêu Vân Đình cũng không có lập tức đi theo, đôi mắt hắn đảo qua cái bàn, điểm tâm trên bàn Trình Khanh một cái cũng chưa chạm qua. Tiêu Vân Đình đối với mọi thứ đều mẫn cảm, đặc biệt là đồ ăn vào miệng, một khi rời đi tầm mắt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lại đụng vào —— tỷ tỷ Tiểu Kế chính là bị độc chết như vậy, bản thân Tiêu Vân Đình đương nhiên sẽ không tái phạm sai tương tự.
Cho nên Trình Khanh cõng hắn ăn cái gì, sao lại hoang mang rối loạn như vậy.
Tiêu Vân Đình ma xui quỷ khiến bưng chung trà Trình Khanh lưu lại lên, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
Ngoại trừ hương trà, còn có một tia mùi lạ.
Tiêu Vân Đình hàng năm lấy dược thay cơm, rất mẫn cảm.
Ngửi lên tựa dược mà không phải dược, không giống thứ tốt.
Tiêu Vân Đình vẫy vẫy tay với nội giám trong viện.
Tiểu nội giám cụp mi rũ mắt chạy chậm lại đây, "Thế tử."
Tiêu Vân Đình đưa chung trà Trình Khanh uống qua cho tiểu nội giám.
"Thu hồi tới, sai người kiểm tra, trên mép chén khả năng còn lưu hai phân dược tính, tay chân mau chút, đừng làm hai phân dược tính kia cũng tan đi, bổn thế tử phải biết hắn đã ăn thứ gì."