Hắn trước kia làm tùy tùng mười mấy năm cho tứ hoàng tử, bên người tứ hoàng tử có bao nhiêu nhân thủ đắc dụng, Ngũ hoàng tử đều rõ ràng.
Lần này nếu không có Ngũ hoàng tử cung cấp trợ giúp, chỉ mấy ngày cũng khó chải vuốt rõ vụ án, càng đừng nói điều tra được chân tướng!
Ngũ hoàng tử trả giá nhiều như vậy, chính là tưởng lập công!
Tương lai nếu hoàng đế luận công ban thưởng, Ngũ hoàng tử cái gì cũng không cần, chỉ cầu hoàng đế cho phép Triệu tiệp dư được ở một cung riêng.
Ấn quy củ cung đình Đại Ngụy, chín tần mới coi như chủ một cung, có tư cách ở riêng một cung, dưới tần đều phải dựa vào viện của nương nương khác.
Ngũ hoàng tử cũng không trông cậy có thể làm địa vị của mẫu phi một chút từ ‘ Tiệp Dư ’ tăng lên tới ‘ tần.
Việc cấp bách là trước dời mẫu phi ra khỏi địa bàn của Ninh phi, làm Ninh phi không thể tiếp tục tùy ý xoa bóp mẫu thân.
Ban thưởng này, dù cho hoàng đế không cho, cầu Hoàng Hậu nương nương, cũng có xác suất thành công rất lớn.
Ngũ hoàng tử coi đây là mục tiêu, nghẹn một hơi, tùy ý tứ hoàng tử chế nhạo trào phúng cũng không tức giận, chính là vì từ trong miệng tứ hoàng tử đào ra chút lời nói thật, mượn việc này lập công.
Ai ngờ, công lao đã lập, vừa ra khỏi Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư, liền nghe được tin dữ.
Ngũ hoàng tử hai chân phát run, cũng không biết chính mình đã hồi cung như thế nào, có ngự tiền Lưu thái giám dẫn đường, một đường tất nhiên thông suốt, chính là như vậy, chờ khi Ngũ hoàng tử đuổi tới trong cung Ninh phi, Triệu tiệp dư cũng chỉ còn thừa một hơi cuối cùng.
"Mẫu phi, hài nhi đến chậm."
Ngũ hoàng tử bước chân lảo đảo, quỳ đến trước giường Triệu tiệp dư.
Ngự y viện viện phán nhắc nhở nói, "Ngũ điện hạ, ngài cùng Tiệp Dư nương nương nói nói tri kỷ đi."
Các cung nhân bên người Triệu tiệp dư đều rơi lệ, lại không dám khóc thành tiếng, yên lặng lấy tay áo lau mắt lui đi ra ngoài, để lại cho Ngũ hoàng tử và Triệu tiệp dư thời gian ở chung cuối cùng.
Trong miệng Ngũ hoàng tử không ngừng kêu mẫu phi, sắc mặt Triệu tiệp dư đen như than chì, nhìn liền không có sinh cơ gì.
Rốt cuộc mẫu tử liên tâm, Triệu tiệp dư chỉ còn treo một hơi cố sức mở mắt ra, nhìn thấy Ngũ hoàng tử. Triệu tiệp dư có rất nhiều lời muốn giao đãi nhi tử, yết hầu lại phảng phất như bị vật nặng ngàn cân đè ép, khiến cho Triệu tiệp dư không phun ra được một câu nói hoàn chỉnh, không tha mà nhìn Ngũ hoàng tử, mí mắt chậm rãi nhắm lại.
Hai hàng nước mắt đục từ khóe mắt Triệu tiệp dư chảy xuống, ngực không còn phập phồng.
Ngũ hoàng tử đỡ giường khóc lớn, một hoàng tử từ nhỏ đã không được đến bao nhiêu chú ý, tình thương của Triệu tiệp dư là điều rõ ràng duy nhất hắn có được .
Hiện tại, ngay cả phần tình thương của mẹ này cũng đã không còn.
Hắn nỗ lực, còn có ý nghĩa gì?
Viện phán ngự y viện đi vào, lại xem xét mạch đập của Triệu tiệp dư, nhẹ nhàng gật đầu với Lưu thái giám.
Lưu thái giám vẻ mặt đau kịch liệt:
"Tiệp Dư nương nương đã ra đi, ngũ điện hạ phải bảo trọng thân thể, lão nô đi hồi bẩm bệ hạ."
Ngũ hoàng tử nơi nào còn nghe được lời Lưu thái giám nói.
Cái gì thánh sủng, Ngũ hoàng tử đều không nghĩ tranh, hồi bẩm Hoàng Thượng hay không căn bản không quan trọng, dù cho phụ hoàng hiện tại lại đây, cũng không gặp mặt mẫu phi một lần cuối cùng được.
Như thế, cũng tốt.
Mẫu phi mong cả đời, cũng không có thể được phụ hoàng nhớ tới, sinh thời đã không có thánh sủng, sau khi chết cũng nên thanh thanh tĩnh tĩnh ra đi.
Lưu thái giám vội vàng rời đi, không kinh động Ninh phi nương nương cùng ở một cung.
Ninh phi đi tìm Hoàng Thượng cầu tình không được, ngược lại còn bị cấm túc.
Hoàng Hậu cấm túc đều chỉ có thể ở thiên điện Khôn Ninh Cung, Ninh phi tự nhiên cũng không thể điệu cao hơn so với Hoàng Hậu, cũng dọn đi điện thờ phụ.
Nói là điện thờ phụ, cũng một viện đơn độc.