Đôi mắt Ngũ hoàng tử huyết hồng:
"Đa tạ Ninh mẫu phi quan tâm, mẫu phi sinh thời tuy không được sủng ái, phụ hoàng lại nguyện ý cho mẫu phi sau khi chết được hưởng lễ tang trọng thể, nhi thần nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Ninh mẫu phi sẽ ở trước mặt phụ hoàng nói ngọt."
Nghe Ngũ hoàng tử nhắc tới Triệu tiệp dư sau khi chết được nhận lễ tang trọng thể, Ninh phi cũng không cho là đúng.
Triệu tiệp dư vô sủng cả đời, hoàng đế có lẽ chỉ cho phân vị chiêu nghi hạ táng.
Ninh phi làm bộ làm tịch truy vấn hai câu, Ngũ hoàng tử lại nói Triệu tiệp dư được truy phong thành ‘ Khang phi ’, sau khi lo việc tang ma sẽ được táng nhập vào đế lăng.
"Ngươi nói cái gì?!"
Ninh phi thất thủ đánh nghiêng chung trà trong tay.
Ngũ hoàng tử còn sợ nàng chịu kích thích không đủ lớn, lại cường điệu thêm một lần: "Ninh mẫu phi, nhi thần đột nhiên nghe nói cũng ngoài ý muốn, không ngờ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, mẫu phi thế nhưng có thể ấn phân vị Khang phi táng nhập vào đế lăng."
Ninh phi đã tức giận đến đầu choáng váng não trướng.
Đại Ngụy cung đình thiết lập tám phong hào phi: hiền, thục, trang, kính, huệ, thuận, khang, ninh.
Khang phi liền vừa lúc đè ở phía trên Ninh phi.
Triệu tiệp dư thừa sủng mười mấy năm, ngoại trừ sinh hạ Ngũ hoàng tử, còn có công lao gì khác?
Có tài đức gì, có thể lấy phi vị hạ táng!
Huống chi, còn là Khang phi…… Vừa lúc liền áp Ninh phi một đầu, Ninh phi phảng phất bị vô cùng nhục nhã.
Thủ hạ bại tướng như Triệu tiệp dư, bị Ninh phi xoa bóp cả đời, sau khi chết lại cách ứng Ninh phi như vậy.
Ngũ hoàng tử thấy biểu tình Ninh phi liền biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Hắn chậm rãi rời khỏi điện thờ phụ, quả nhiên nghe thấy được bên trong có âm thanh đập đồ.
Ninh phi tự cho mình rất cao, nghe xong tin tức này, khẳng định sẽ tức điên.
Nhưng đây cũng không phải bản thân Ngũ hoàng tử đang báo thù cho mẫu thân, mà là ỷ vào ơn trạch của Hoàng Hậu nương nương.
Ngũ hoàng tử nhớ tới khi ở phủ Trưởng công chúa Hội Thưởng Mai, Tiêu Vân Đình đã nói qua, không vì chính mình suy xét, cũng nên vì Tiệp Dư nương nương suy xét…… Mẫu phi, nhi thần sẽ không bỏ qua cho kẻ thù.
……
Trình Khanh ngủ một ngày một đêm, mới hoãn lại tinh thần.
Nàng vừa mới tỉnh lại, Mạnh Hoài Cẩn đã tới cửa, Trình Khanh thế mới biết Triệu tiệp dư trong cung đã qua đời.
Ngũ hoàng tử thật là đáng thương, thật vất vả mới có cơ hội xuất đầu, mẫu thân lại không còn.
Trình Khanh tâm sinh thương hại, lòng lại đầy căm phẫn, "Sinh thời ủy khuất, sau khi chết đền bù, vẫn là kiểu cũ."
Hoàng đế làm loại sự tình này rất quen thuộc.
Trước kia đối với Trình Dung chính là như vậy, rõ ràng có năng lực cứu mệnh Trình Dung, lại trơ mắt nhìn Trình Dung thắt cổ tự vẫn mà chết, đợi sau khi Trình Dung chết liền cho phong hào ân chuẩn hậu táng.
Triệu tiệp dư ở trong cung vô sủng nhiều năm, khiến Ngũ hoàng tử cũng chỉ có thể làm tuỳ tùng cho tứ hoàng tử, có tài học lại phải giấu không dám thi triển, có thể tưởng tượng mẫu tử Triệu tiệp dư mấy năm nay sống khổ như thế nào.
Mặc kệ là làm trượng phu hay là làm phụ thân, hoàng đế đều không đủ tiêu chuẩn.
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ đến tin tức chính mình nhận được, cũng muốn cười lạnh, Ngũ hoàng tử lúc này hẳn là kết thù với mẫu tử Ninh phi không chết không thôi.
"Tiểu lang, Ngũ hoàng tử cực kỳ thông tuệ, một khi cho hắn cơ hội xuất đầu, hắn sẽ không bao giờ cam tâm bừa bãi vô danh một lần nữa, vụ án yếm thắng lần này, Thục phi và đại hoàng tử hoặc có liên lụy, hoặc sẽ không chân chính thương gân động cốt, ngược lại là Ninh phi bên kia, tứ hoàng tử không còn dùng được……Việc này đối với chúng ta tới nói cũng không phải là chuyện tốt."
Ninh phi và tứ hoàng tử xui xẻo, người cạnh tranh vị trí thái tử lại mất đi một cái, tình thế trong cung cũng sẽ biến hóa, nếu Trình Khanh tưởng thế Trình Dung báo thù, đây thật đúng là không phải chuyện tốt.
Trình Khanh từ lời của Mạnh Hoài Cẩn nghe ra chút hương vị khác:
"Sư huynh xem trọng Ngũ hoàng tử sao?"