Thôi Bằng chết, đại khái càng phù hợp lợi ích của tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu, hai người này không chuẩn còn tạm thời ngừng chiến, liên thủ giết Thôi Bằng —— nếu Thôi Bằng chết, Thôi Ngạn khẳng định là cao hứng, Trình Khanh cũng thấy vậy vui mừng.
Nhưng Thôi Bằng chết, chuyện tam hoàng tử tính kế Trình Khanh, sẽ không có người nhắc tới nữa.
Tam hoàng tử sẽ không phải chịu bất luận trừng phạt nào!
Dựa vào cái gì?
Trình Khanh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thôi Bằng còn sống, quan hệ giữa tam hoàng tử và đại hoàng tử mới vĩnh viễn không có biện pháp điều hòa, mặc kệ là đại hoàng tử hay là tam hoàng tử, đều là người Trình Khanh chán ghét, nàng cần làm hai người kia không thoải mái.
Mấy ngày nay, nếu hậu duệ quý tộc quá nhàn, liền phải đi tính kế người khác, Trình Khanh sẽ khiến bọn họ chó cắn chó, từ tham ô bạc tai cao cao nâng lên nhẹ nhàng buông xuống, đến Trình Dung chết, đến bản thân Trình Khanh bị người đuổi giết…… Từng cọc từng cái, nàng đều nhớ kỹ.
Là thời điểm nên phản kích.
Trình Khanh biết ai đối với sự tình như vậy cảm thấy hứng thú nhất, nếu Võ Nhị bọn họ có thể từ trong phủ tam hoàng tử cứu Thôi Bằng ra, nàng tuyệt đối sẽ không kinh động Tiêu Vân Đình.
Phủ tam hoàng tử có lão nội giám cao thủ như vậy, Võ Nhị bọn họ đi cũng chỉ là đưa đồ ăn cho người khác, có thể từ phủ tam hoàng tử lặng yên không một tiếng động cứu Thôi Bằng đi, cũng chỉ có Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình thu hồi thái độ trêu chọc: "Lời nói của ta chung quy vẫn ứng nghiệm, không phải sao? Trình Khanh, không cần phủ nhận, ngươi cần ta, một việc này ngươi không nghĩ lại nhịn, về sau còn có rất nhiều việc ngươi không muốn nhịn, đây chỉ là một cái bắt đầu, ngươi và ta sẽ hợp tác càng ngày càng chặt chẽ, ngươi chung quy đã nhảy lên thuyền của ta!"
Trình Khanh cũng không nóng nảy phản bác, cười nói:
"Tiêu thế tử, ta không ngại ngẫu nhiên tìm ngươi hợp tác, cũng không đại biểu ta muốn cùng ngươi đứng trên một con thuyền, cứu Thôi Bằng từ phủ tam hoàng tử ra ngoài, đồng dạng cũng phù hợp với lợi ích của Tiêu thế tử đi……khi ta rời khỏi căn phòng kia, Thôi Bằng đang hôn mê, quần áo trên người lại hoàn chỉnh, hắn trần truồng bị người phát hiện cùng nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu nằm ở bên nhau, ta nghĩ Tiêu thế tử có lẽ biết là nguyên nhân gì đi?"
Mạnh sư huynh thanh phong minh nguyệt, sẽ không làm ra sự tình như vậy.
Ngay cả Du Hiển gia nhập Cẩm Y Vệ, cũng chỉ có thể nghĩ đến nhét Thôi Bằng vào trong ổ chăn Ngô tiểu thư.
Cởi Thôi Bằng đến trơn bóng, loại sự tình này đại khái chỉ có Tiêu Vân Đình làm được —— chủ tử là phong cách hành sự gì, cấp dưới tự nhiên cũng học theo.
Tiêu Vân Đình không cãi cọ cùng Trình Khanh.
Quá trình như thế nào cũng không quan trọng, Tiêu Vân Đình chỉ xem kết quả.
Mặc kệ Trình Khanh là bởi vì nguyên nhân gì tìm hắn hỗ trợ, Tiêu Vân Đình vô cùng vui, hắn vẫn luôn vô pháp thao túng Trình Khanh, chuyện này sẽ trở thành một lỗ thủng.
Mạnh Hoài Cẩn biết, sẽ tức điên đi?
Ai bảo Mạnh Hoài Cẩn che giấu quá tốt, Trình Khanh cái gì cũng không biết, tự nhiên sẽ không hướng Mạnh Hoài Cẩn xin giúp đỡ.
Tiêu Vân Đình cảm thấy Trình Khanh và hắn chính là một loại người.
Thôi Bằng chết, Trình Khanh sẽ không dễ trả thù tam hoàng tử, lại có thể giải trừ nguy cơ cho bằng hữu tốt Thôi Ngạn.
Trình Khanh ở giữa việc chính mình thoải mái và vì bằng hữu báo thù, lại chọn vế trước, chẳng lẽ không ích kỷ?
Nhằm vào điểm này, Trình Khanh hiển nhiên không có tất yếu hướng Tiêu Vân Đình giải thích, thấy Thôi Bằng vào phủ đại hoàng tử, Trình Khanh liền đưa ra cáo từ.
Nàng không có lập tức về Trình gia, mà là đi tìm Thôi Ngạn.
"Mập mạp, ta hôm nay làm một sự kiện đối với ngươi mà nói không tốt lắm."
Thôi Ngạn nghe thế liền sợ hãi cả kinh, Trình Khanh đã thật lâu không kêu hắn là mập mạp, khẳng định là có chuyện lớn phát sinh.
"Ngươi nói đi, mặc kệ chuyện gì, Thôi ca đều chịu được."
"Tam hoàng tử muốn giết Thôi Bằng, ta cứu hắn từ phủ tam hoàng tử ra ngoài."
"……"