Hoàng Thượng trong lòng hơi chút thoải mái, Ngũ hoàng tử không có thiên phú vuốt mông ngựa, ngồi cùng Hoàng Thượng một lúc liền co quắp bất an, tìm lấy cớ cáo lui trước.
Hoàng Thượng trố mắt, "Trẫm có đáng sợ như vậy sao?"
Hoàng Hậu cười nhẹ: "Bệ hạ tội gì khó xử Tiểu Ngũ, hài tử kia từ nhỏ đã không quá thân cận cùng bệ hạ, tự nhiên là muốn thân cận bệ hạ, lại sợ bệ hạ, là một hài tử thành thực, sau khi hạ táng Khang phi, thường xuyên tới Khôn Ninh Cung thăm thần thiếp."
Hoàng Thượng cũng cảm thấy Ngũ hoàng tử là người thành thực.
Các hoàng tử khác nếu có cơ hội thân cận phụ hoàng, nhất định sẽ chặt chẽ bắt lấy, đâu giống Ngũ hoàng tử, chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn.
Hoàng Thượng bật cười, nhưng tưởng tượng đến đại hoàng tử và tam hoàng tử, ý cười trên mặt liền thu, không nhịn được oán giận với Hoàng Hậu: "Trước kia còn thấy lão tam khá ổn trọng, nào ngờ lòng dạ hẹp hòi như thế, đường đường là hoàng tử, lại dùng thủ đoạn như phụ hậu trạch…… Còn có lão đại, cũng không bớt lo!"
Hoàng Thượng khiển trách tam hoàng tử, nói là tức giận, không bằng nói là thất vọng.
Thất vọng tầm mắt cách cục của tam hoàng tử.
Muốn tranh trữ, giữa các hoàng tử khẳng định sẽ công kích lẫn nhau, Hoàng Thượng chính mình đã từng cũng trải qua, hắn chậm chạp chưa định ra Thái Tử, cũng là muốn nhìn một chút trong đông đảo các hoàng tử ai có năng lực nhất.
Mặc kệ là tam hoàng tử ở tiệc cưới huỷ hoại nữ nhi Dĩnh Xuyên hầu trong sạch, vẫn là đại hoàng tử vội vàng mang theo chứng nhân tới trong cung cáo trạng, Hoàng Thượng đều là rất bất mãn.
Đối tam hoàng tử bất mãn ở tầm mắt cách cục, đối với đại hoàng tử bất mãn lại là bởi vì đại hoàng tử hồ đồ.
Đại hoàng tử có năng lực làm Thôi Bằng phản chiến, Hoàng Thượng tương đối vừa lòng.
Nhưng đại hoàng tử lại muốn để một thương nhân thấy lợi quên nghĩa, ruồng bỏ chủ cũ làm phu quân của biểu muội chính mình, Hoàng Thượng cũng thực vô ngữ.
Hoàng Thượng oán giận một hồi, Hoàng Hậu đều kiên nhẫn nghe, cũng không đánh giá.
Hoàng Thượng cuối cùng chính mình ngược lại ngượng ngùng, có loại quẫn bách khi sinh nhiều nhi tử, nhưng một người cũng chưa nuôi tốt.
Đó là chính mình sai sao?
Hoàng Thượng không có sai, chỉ có thể là người khác sai.
Nhi tử không đủ ưu tú, có lẽ là bị mẹ đẻ ảnh hưởng, là phi tần hậu cung không tốt, không phải hắn sai, nếu hài tử của hắn và Hoàng Hậu còn sống…… hoàng đế ngẫm lại con vợ cả chết yểu, trong lòng đau xót, thập phần tiếc nuối.
Nếu đứa bé kia còn sống, chính mình và Hoàng Hậu đều đã được bế cháu trai cháu gái đi?
Nếu đứa bé kia còn sống, mấy năm nay, Hoàng Hậu cũng sẽ không dần dần ly tâm cùng hắn.
……
Tam hoàng tử bị mất hết sai sự, thất hồn lạc phách ra cung, thẳng đến khi trở về phủ hoàng tử, tam hoàng tử cũng chưa hoãn lại.
Hắn bên này vừa mới hồi phủ, Nhu Gia liền phái người tới mời.
Tam hoàng tử thập phần gian nan nói quyết định của Hoàng Thượng, thân hình Nhu Gia cũng lung lay.
"Đóng cửa tỉnh lại? Kia chẳng phải là ——"
Còn không phải là giam cầm sao?
Ngẫm lại tứ hoàng tử trước kia được nhiều sủng ái, một sớm bị giam cầm, toàn bộ trên dưới triều đình cũng chưa có người nhắc tới tứ hoàng tử, Ninh phi lại bị biếm thành tuyển hầu, hai mẫu tử lúc trước còn rất kiêu ngạo nháy mắt không hề có người chú ý!
Tưởng tượng đến tam hoàng tử sẽ rơi vào cùng một cái kết cục với tứ hoàng tử, trái tim Nhu Gia liền nhăn thành một đoàn.
Nàng không phải quan tâm tam hoàng tử, là quan tâm tiền đồ của chính mình.
Ngày hôm trước đại hôn, Nhu Gia còn dã tâm bừng bừng, phải làm Thái Tử Phi, làm Hoàng Hậu, đảo mắt đã chịu thương nặng như vậy, tâm tình của nàng có thể nghĩ.
Nếu chiếu tính tình Nhu Gia trước kia, lúc này khẳng định sẽ chửi ầm lên với tam hoàng tử, ngại tam hoàng tử là phế vật, ở sau mấy tháng bị tước phong hào huyện chúa, Nhu Gia đích xác tiến rất xa, miễn cưỡng ổn định cảm xúc, còn trái lại an ủi tam hoàng tử:
"Không cần gấp, chúng ta không thể tự loạn đầu trận tuyến. Phụ hoàng đoạt sai sự của điện hạ, làm điện hạ hồi phủ tỉnh lại, nhưng không hạn chế thiếp thân, thiếp thân có thể ra phủ đi lại, ngày mai chính là ba ngày hồi môn, thiếp thân có thể quang minh chính đại trở về phủ Trưởng công chúa, hướng mẫu thân xin chủ ý!"
Đây là duyên cớ tam hoàng tử coi trọng Nhu Gia.