Khoa Cử Nghịch Tập: Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77. Không Hoa Bạc Có Thể Nào Trổ Hết Tài Năng!

Chương 77. Không hoa bạc có thể nào trổ hết tài năng! Chương 77. Không hoa bạc có thể nào trổ hết tài năng!

Phí lời cãi cọ vô dụng, nàng nâng cao thành tích lên, người như Du Tam tự nhiên sẽ không dám nói nhiều.

Nàng cũng đã từng là học bá, tới triều Đại Ngụy này học tứ thư ngũ kinh từ đầu khẳng định cần một quá trình.

Trình Khanh muốn rời đi, Du Tam ngăn nàng lại:

“Trình Khanh, nghe nói ngươi muốn đi hội văn trung thu?”

Trình Khanh quay lại, “Ta có đi hội văn trung thu hay không có quan hệ gì với ngươi? Du Tam, ngươi quản cũng quá nhiều rồi đấy, hội Văn cũng không phải là nhà ngươi tổ chức, người đọc sách trên toàn bộ huyện Nam Nghi này nếu muốn đi đều có thể đi!”

Du Tam ôm cánh tay cười:

“Người khác đều có thể đi, về phần ngươi sao, ta khuyên ngươi suy xét cho rõ ràng, dù sao ta ở trên người của ngươi chưa thấy được vài phần văn tài, con trai của phạm quan không cần làm bẩn văn phong thanh chính của hội văn trung thu.”

Văn phong thanh chính chó má, nói là mỗi người đọc sách đều ăn sương uống gió không hỏi chuyện thế tục, nếu không phải vì nổi danh lấy chỗ tốt, sao hội văn trung thu mỗi năm lại có nhiều người đi như vậy?

Ý tứ của Du Tam là nàng không xứng đi hội Văn, Trình Khanh cười cười, trầm khuôn mặt rời đi.

Các học sinh xem bảng cũng không nói chuyện.

Tất cả mọi người cố nhiên là không muốn cùng Trình Khanh kết giao quá sâu, nhưng Du Hiển này cũng quá hùng hổ doạ người.

Thường xuyên tìm Trình Khanh gây phiền toái không nói, ngay cả hội văn trung thu, mời người đọc sách toàn huyện tham gia cũng không nghĩ cho Trình Khanh đi.

Công tử tri phủ Du Hiển này so với nhi tử của hoàng đế còn bá đạo hơn, tất cả mọi người ngoài miệng chưa nói gì, trong lòng cũng thấy phản cảm.

Trình Khuê lúc ấy không có mặt, từ trong miệng người khác nghe nói việc này cũng cảm thấy Du Tam kiêu ngạo quá mức:

“Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, chính mình trong bụng không có mực nước, ở trên hội Văn cũng vô pháp nổi danh, A Hiển, ngươi cần gì phải mở miệng công kích, tự dưng lại khiến cho các đồng môn phản cảm.”

Du Tam cười lạnh:

“Ta sao không muốn hắn đi? Ta chính là sợ tên tiểu tử kia hèn nhát không dám đi.”

Không đi hội Văn?

Vậy sao có trò hay để xem.

Một tháng này, Trình Khanh nơi chốn đối nghịch cùng hắn, Du Tam nhẫn nại cũng tới giới hạn, một lòng chỉ nghĩ tìm cơ hội đuổi Trình Khanh ra khỏi thư viện.

Thư viện Nam Nghi là của Trình gia, Trình Ngũ lão gia chiếu cố Trình Khanh, Du Tam không tìm được cơ hội xuống tay.

Như vậy rời khỏi thư viện, hội văn trung thu sẽ có rất nhiều quan viên thân sĩ tham gia, Trình Khanh lại ném thể diện của Trình thị, sắc mặt Trình Ngũ lão gia hẳn sẽ thực xuất sắc đi!

—— khi đó, Trình Ngũ lão gia cũng che chở cho Trình Khanh sao?

“267 người, Trình Khanh xếp thứ 97.”

Trình Ngũ lão gia phảng phất nhàn thoại việc nhà, thê tử Lý thị nhẹ nhàng trừng hắn một cái, “Lão gia có gì bất mãn? Khanh ca nhi hơn bốn tháng trước vừa mới học tứ thư ngũ kinh, người thi vào thư viện cùng hắn đều ít nhất cũng đã đi học hai ba năm!”

Thời đại này tỷ lệ phổ cập văn hóa không cao, chín năm giáo dục bắt buộc giống đời sau là nằm mơ cũng không dám tưởng, người thất học khắp nơi đều có, bá tánh bình thường có thể đọc sách biết chữ đã là rất ít, đại đa số mọi người sống đến cuối đời ngay cả một chữ cũng không biết.

Thư viện Nam Nghi thu học sinh há chỉ là biết chữ? Nếu không có cơ sở nhất định về tứ thư ngũ kinh, cũng không có khả năng trúng tuyển vào thư viện.

Phàm là người trúng tuyển thư viện, thành thành thật thật đọc sách hai ba năm khảo được tú tài là vấn đề không lớn. Về phần có thể trúng cử nhân hay không, ngoại trừ thư viện giảng bài, cũng phải nhìn sự cần cù và thiên phú của chính mình.

Trình Khanh so với đám người trẻ tuổi kia, lớp Đinh có 267 người, Trình Khanh lần đầu tiên thi tháng đã xếp hạng 97, lại suy xét đến thời gian Trình Khanh học tập mới ngắn ngủn mấy tháng, Lý thị cảm thấy thành tích của Trình Khanh thật không tồi!

Bình Luận (0)
Comment