Thời gian không khéo, Trình Khanh và Đổng Kính Thu mới ra cửa không bao lâu, phỏng chừng còn chưa tới Hàn Lâm Viện.
Tư Nghiên nghe thấy hạ nhân Đổng gia truyền lời, tương đối kích động:
"Mau phái người đi báo tin cho thiếu gia và Đổng cô gia."
Hạ nhân Đổng gia lắc đầu, "Thiếu phu nhân nói, vừa mới phát động, chờ một chút."
Gọi hai vị thiếu gia trở về cũng vô dụng, nam tử cũng không thể tiến vào phòng sinh.
Đương nhiên, lời này Đổng phu nhân không thể nói, cũng chỉ có Trình Tuệ có thể làm chủ.
Liễu thị ổn định tâm thần, Trình Từ và Trình Mẫn muốn đi Đổng gia, còn bị Liễu thị giữ lại.
Tiểu nương tử chưa gả lúc này xem náo nhiệt gì, phụ nhân sinh đẻ có máu, cũng kêu to, dễ lưu lại bóng ma tâm lý cho thiếu nữ khuê các.
Tư Nghiên chạy nhanh tống cổ người đi y quán.
Về phần bà đỡ, đã sớm ở Đổng gia, chuẩn bị tùy thời hỗ trợ Trình Tuệ.
Đổng phu nhân xoa mồ hôi trên trán, nói giỡn cùng Liễu thị: "Tuệ nương thực sự có phong độ đại tướng, đáng tiếc là nữ tử, nếu là nhi lang khẳng định có một phen thành tựu!"
Nếu sinh hài tử không hoảng hốt, trường hợp khác cũng sẽ không rối loạn, con dâu này cưới quá đúng.
Liễu thị nghe khen cũng không biết nên cười hay là nên khóc.
Khuê nữ có chủ ý đều là bị bức, nhưng so với Trình Khanh, Trình Tuệ đã tính là nhát gan.
Liễu thị trước kia cũng khiếp sợ, hiện tại trải qua nhiều, chính mình đã quen.
Một thai này của Trình Tuệ sinh đến cực kỳ thuận lợi, dự án Trình Khanh chuẩn bị cũng không có tác dụng, Trình Khanh và Đổng Kính Thu sau khi hết giờ làm mới nhận được tin tức, hai người ngồi xe ngựa chạy về nhà, chân vừa mới bước qua ngạch cửa, liền nghe thấy được tiếng khóc trẻ con.
Đổng Kính Thu chân mềm nhũn, Trình Khanh vội vàng túm hắn.
"Tỷ phu, trước đừng vui mừng choáng váng, xem đại tỷ tỷ đi."
Trình Khanh chạy nhanh, Đổng Kính Thu hoàn toàn là bay tới phòng sinh, Liễu thị ở phòng sinh, bà đỡ ra tới báo tin vui cho Đổng phu nhân: "Là vị thiên kim, mẫu tử đều bình an, chúc mừng phu nhân! Ai nha, Đổng đại nhân, Trình đại nhân, chúc mừng nhị vị!"
Mẫu tử đều bình an!
Tai Trình Khanh nghe thấy bốn chữ này, miệng đã mau nứt đến sau lỗ tai.
"Cùng vui cùng vui!"
Trình Khanh trực tiếp móc túi tiền ra, toàn bộ nhét vào trong tay bà đỡ, bà đỡ lập tức cười nở hoa.
Đổng Kính Thu ngây ngốc muốn đi vào trong phòng sinh đều bị cản lại, hắn gấp đến độ ở bên cửa sổ duỗi dài cổ kêu ‘ Tuệ nương ’.
Trong phòng sinh, Trình Tuệ mồ hôi đầy đầu nằm trên giường đệm, tóc ướt dầm dề.
Hài tử nằm ở ngay bên cạnh người nàng.
Nghe được trượng phu ở bên ngoài gọi tên chính mình, Trình Tuệ lên tiếng.
Đổng Kính Thu chính tai nghe thấy, trái tim nhắc tới cổ họng mới trở xuống, khẩn trương qua đi chính là kích động, bà đỡ không cho Đổng Kính Thu tiến vào phòng sinh, lại ôm hài tử tới cửa cho tất cả mọi người xem, Trình Tuệ sinh hạ khuê nữ nặng sáu cân, làn da hồng hồng, tóc đen đặc, nhìn tú khí, tiếng khóc lại rất to lớn vang dội, ai chạm vào một chút đều phải khóc.
Trình Khanh đều cảm thấy trái tim chính mình sắp hòa tan, huống chi Đổng Kính Thu mới làm cha, tâm tình kích động khó có thể nói nên lời, hận không thể ở trong sân la to chạy vài vòng, lại sợ dọa tới khuê nữ bảo bối mới sinh, cố gắng nhịn xuống xúc động.
Hài tử tắm ba ngày, không chỉ có Tần thị tới, ngay cả Chung thị cùng Hoàng thị nhị phòng đều tới.
Đại danh của hài tử còn chưa có định, mọi người đều gọi là Nữu Nữu, em bé vừa mới sinh hạ giống như mỗi ngày thay đổi một cái, Trình Khanh hận không thể một ngày xem vài lần, Đổng Kính Thu tất nhiên là cả ngày gọi nữ nhi.
Đổng phu nhân còn cười Trình Khanh, thật thích tiểu hài tử thì chạy nhanh cưới thê, tưởng sinh mấy đứa đều được.
Trình Khanh đặc biệt bình tĩnh.
Cưới vợ?
Gả chồng sinh con là không có khả năng, con của ba tỷ tỷ chính là hậu bối thân cận nhất của Trình Khanh, nàng lại không trông cậy dựa vào ai dưỡng lão, về sau thích chất nhi chất nữ nào sẽ mang theo người dạy một chút.